Phong Lưu Tam Quốc

Chương 413 : Tưởng Khâm uy dũng (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Ai biết lính truyền tin mặt như đưa đám nói:



- Tướng quân, việc lớn không tốt, khi thuộc hạ vừa tới thì Tôn Sách dẫn theo một đội quân Giang Đông bá chiếm Ô Lâm ki, bây giờ đã cắt đứt con đường duy nhất giữa Bồng Sơn và Ô Lâm. Tướng quân của ta nôn nóng vốn muốn để Thái tướng quân đưa qua một ít người hỗ trợ, nào biết tình hình bên này còn căng thẳng hơn.



Thái Công không dám tin mình nghe được là sự thật, vẻ mặt ngơ ngác hỏi:



- Làm sao có thể? Làm sao có thể?



Phó tướng của Thái Công cũng không thể tin được, dấy lên xôn xao.



Lúc này có người vui mừng hét to:



- Tướng quân xem kìa, hạ du có rất nhiều đội tàu lên, chắc là Hán Dương biết tin sai người chi viện!



Thái Công vội nhìn phía xa, tâm tình không vui quét sạch.



- Ha ha ha, đến thật đúng lúc!



Thái Công chưa kịp vui mừng bao lâu thì một binh trinh sát lật đật lại đây, hổn hển nói:



- Tướng quân, việc lớn không hay rồi! Hạ du xuất hiện rất nhiều thủy quân, treo cờ hiệu quân địch Đổng Tập, ước chừng một vạn người, rất nhanh tham gia chiến trường, bao vây Ô Lâm!



Thái Công thất thanh kêu to:



- Cái gì!?



Gã chỉ cảm thấy đầu ù vang, trời đất như quay cuồng, suýt té ngã.



Thuộc hạ Thái Công, mấy tên phó tướng mặt như tro tàn, vốn tưởng là cứu binh đến ai dè là sát tinh, cái này tiêu thật rồi.



Một phó tướng dìu Thái Công, hỏi không đúng dịp rằng:



- Tướng quân, giờ phải làm sao đây?




Thị binh đáp:



- Tướng quân ở trên Mông Xung hạm.



Tưởng Khâm nhẹ nhõm thở phào, định ngồi dậy thì ngực truyền đến đau nhức nhói tim, khiến gã không thể không ngã phịch ra.



Tưởng Khâm nhíu mày, khàn giọng nói:



- Dìu ta dậy.



Thị binh không dám làm trái lời Tưởng Khâm, cẩn thận nâng gã.



Tưởng Khâm có binh sĩ nâng chậm rãi đi ra khoang thuyền.



Khi Tưởng Khâm nhìn thấy trời xanh mây trắng thì tâm tình thoải mái rất nhiều.



Tưởng Khâm cười nói:



- Tình huống bây giờ ra sao?



Biểu tình kính nể tràn ngập trên mặt thị binh.



Gã vô cùng cung kính nói:



- Tưởng Thân tướng quân đã mang theo binh sĩ công chiến thủy trại Ô Lâm, cho đến nay đã chiếm lấy cửa thủy trại Ô Lâm, còn phá hủy cứ điểm phòng ngự bên ngoài. Bây giờ đang bắt đầu bao vây tổng chỉ huy sở của đối phương. Đúng rồi, còn có Đổng Tập tướng quân nửa canh giờ trước từ hạ du lên, đã tham gia chiến đấu.



Tưởng Khâm cầm kính viễn vọng, nhìn chiến trường hừng hực khí thế: một đống quân Giang Đông, cờ hiệu rõ ràng rải rác khắp nơi trong thủy trại Ô Lâm, đang chiến đấu liều mạng với quân Lưu Biểu giáp da đen. Phán đoán sơ thì hiển nhiên tướng binh phe mình đã đánh một lúc, chiếm ưu thế nhất định. Bốn phía thủy trại bay không ít thuyền không người lái bềnh bồng trên sông nước. Nhiều kiến trúc thủy trại cuồn cuộn khói đặc, ngọn lửa bập bùng, đa số bị phá hư. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì quân Lưu Biểu bị phe bên mình kiềm chế, đã không khả năng lật ngược tình thế. Tưởng Khâm nhìn tới đây thì lòng ngứa ngáy cực kỳ, hận mình không thể lần nữa vác thương ra trận. Làm một tướng quân, không thể đích thân mang binh ra trận giết địch thì thật là vô cùng tiếc nuối.



Theo quân Đổng Tập tiếp viện, quân Giang Đông khí thế hùng dũng, mỗi binh sĩ đều không cam lòng lạc hậu, anh dũng đi đầu. Mỗi một binh sĩ anh dũng khắp người dính đầy máu kẻ địch, vốn giáp màu da cam sáng choang giờ thì không nhìn ra hình dạng cũ nữa. Đánh nhau kịch liệt đổ mồ hôi cùng với mùi máu trên không trung hỗn hợp thành thứ mùi kỳ lạ.



Mắt thấy thủ quân Ô Lâm liên tục bại lui, quân Giang Đông càng đấu càng anh dũng, binh sĩ không ngừng giẫm lên xác kẻ địch, đạp qua đất nhiễm máu đỏ và tay chân cụt. Giọng đã nghẹn nhưng vẫn cố sức kêu gao. Lưỡi dao biến cùn, toàn thân chính là vũ khí phá địch. Cho dù có chịu nhiều vết thương, bò đứng dậy cũng quyết không ngã xuống, có thể chiến đấu quyết không nghỉ ngơi. Đám binh sĩ mất đi sức chiến đấu không thể tiếp tục thì cũng không lùi xuống, ở hậu phương không xa liều mạng vung cờ hò reo, ủng hộ sĩ khí.