Phong Lưu Tam Quốc

Chương 420 : Tương kế tựu kế (Thượng)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng lắc đầu nói:



- Thời cơ còn chưa chín muồi.



Điền Phong hiểu ra, nói:



- Đúng rồi, tất nhiên Khoái Việt hiểu quân lương của quân ta còn dư, có thể chống đỡ một tuần. Sau một tuần mới là thời cơ tốt nhất cho chúng ta hành động.



Trương Lãng cười nói:



- Đúng vậy. Điền Phong, hãy viết cho ta một phong thư, đem kế hoạch nói cho Trọng Đức. Cùng lúc đó ngươi sai người giục ngựa đi Ba Khâu, điều động một ít quân lương tới đây. Chỉ cần chúng ta có thể chiếm được Hoa Dung, tấn công Cánh Lăng, quân lương có thể chống đỡ thêm mấy tháng. Đặc biệt là Cánh Lăng, đấy là kho lương nhỏ của Giang Lăng. Chúng ta không có lý do gì không chiếm đoạt nó.



Điền Phong hành lễ, trầm giọng đáp:



- Thuộc hạ rõ!



Trương Lãng nghiêm túc nói:



- Thành bại phải xem phen này, ngươi hành động cẩn thận. Tốt lắm, ngươi đi viết thư đi, viết xong lại đưa ta xem.



Điền Phong cung kính lui xuống.



Trình Dục lại cùng Khoái Việt, Thái Mạo tại Hoa Dung giằng co một tuần. Mấy ngày liên tiếp, Trình Dục tấn công Hoa Dung dồn dập, bất đắc dĩ có Thái Mạo, Khoái Việt chỉ huy phòng thủ, cực kỳ vững chắc, cuối cùng đành tay không trở về. Mắt thấy tấn công không thành công, tin tức bất lợi cho quân Giang Đông lan tràn tứ xứ: quân Giang Đông sắp cạn kiệt lương thực.



Tin tức này khiến binh sĩ Giang Đông hoảng loạn. Chiến sĩ có lợi hại đến đâu, không có thức ăn thì sao mà đấu đây? Sĩ khí chậm rãi giảm thấp. Trình Dục thấy đây không phải là cách tốt, một lần cuối cùng tấn công Hoa Dung kịch liệt, sau đó ra lệnh bí mật rút lui, đại quân chuẩn bị quay về Ba Khâu, năm sau tính tiếp.



Ngày thứ hai Trình Dục rút binh thì Thái Mạo nhận được tin tức, gã hưng phấn chạy đi tìm Khoái Việt.



Khoái Việt đang ở trong lều của mình suy tư.



Thái Mạo mở miệng nói ngay:




- Khoái đại nhân, xem ra quân Giang Đông thật sự sắp cạn lương thảo rồi.



Nụ cười trên mặt Khoái Việt càng đậm, dường như thấy chiến thắng ngay trước mắt.



Gã thản nhiên nói:



- Quân Giang Đông có ba vạn nhân mã, mỗi ngày cung ứng lương thảo là số lượng cực kỳ khổng lồ. Chỉ dựa vào như vậy không thể tiêu trừ nguy cơ.



Thái Mạo nghe ra ẩn ý của Khoái Việt, hưng phấn nói:



- Khoái đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu đuổi giết họ chưa?



Khoái Việt lắc đầu nói:



- Cần chờ chút đã, thời cơ chưa chín muồi đâu.



Hiển nhiên Thái Mạo đợi không nổi nữa, nóng nảy hỏi:



- Phải chờ tới khi nào?



Khoái Việt cười nói:



- Sắp rồi.



Trên con đường chính từ Miện Dương đi đến Hán Dương.



Ánh chiều tà bắt đầu lặn hướng tây, hai bên đường cổ thụ xanh ngắt thẳng tắp, gió hiu hiu thổi mang đi nóng bức mùa hè.



Trình Dục đi ra Miện Dương đã ba ngày, mắt thấy võng lớn sắp khép, tâm tình gã ngày càng căng thẳng. Gã nhân cơ hội quân lương không đủ, liên tục rải binh mấy trăm dặm, đem đằng trước thật không dễ dàng đánh hạ Miện Dương, Sa Tiện đều dâng hai tay cho người khác, có thể nói là trả giá lớn. Chỉ là sự việc có thành công hay không phải quyết định trong hai ngày này.