Phong Lưu Tam Quốc

Chương 424 : Bàng Thống tới thăm (thượng)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Điền Phong tức giận thổi râu trợn mắt, hiển nhiên cực kỳ bất mãn Bàng Thống.



Chỉ Quách Gia là không biểu lộ cái gì, nhưng nhìn đôi mắt thỉnh thoảng lóe tia sáng là biết gã đang suy nghĩ.



Trên đường đi, Trương Lãng từ lúc đầu vui sướng tỉnh táo lại, sắp xếp suy nghĩ.



Hắn hỏi hai người bên cạnh:



- Lần này Bàng Thống tiến đến tất nhiên là có mục đích. Không lẽ hắn đã đoán được tình cảnh hiện tại của chúng ta?



Điền Phong chưa nói gì thì Quách Gia đã lên tiếng:



- Rất có thể.



Trương Lãng bỗng giãn chân mày, cười rằng:



- Nếu hắn thật có thể giúp ta một tay, cho dù đi vài bận thì chúng ta cũng đáng giá.



Điền Phong nghe lời này lửa giận trong lòng mới tạm bình ổn.



Mấy người rất nhanh đi ra cửa phủ huyện, liền thấy một người đàn ông diện mạo cực kỳ xấu xí. Gã cao chừng thước năm, mỏ nhọn mũi bẹp, mắt nhỏ mày mỏng, có vài cọng râu dê, lôi thôi lếch thếch, quần áo loang lổ, người đàn ông trung niên nhếch nhác thế này chính là Bàng Thống. Kỳ thực Bàng Thống chỉ mới hai mươi bốn tuổi nhưng trông gã già hơn tuổi thật rất nhiều.



Trương Lãng thấy gã kiêu ngạo ưỡn ngực, bộ dáng hếch mặt nhìn đời thì cười hì hì, trước tiên hành lễ nói:



- Sĩ Nguyên, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?



Điển Vi thô giọng nói:



- Thì ra là thằng nhãi nhà ngươi không biết trời cao đất rộng. Lần này ngoan ngoãn nghe chưa!



Bàng Thống không thèm để ý Điển Vi uy hiếp, phớt lờ gã, chỉ hời hợt thi lễ cho có, sau đó khuôn mặt xấu xí lộ nụ cười. Nói gã cười mà cảm thấy còn khó coi hơn là khóc.



Bàng Thống nói:



- Nhờ Trương tướng quân tiến đến nghênh tiếp, thật là xấu hổ không dám nhận. Chỉ là thấy phong thái tướng quân càng hơn lúc xưa, Thống thấy rất là an ủi.
Ngược lại Trương Lãng biểu hiện rất bằng phẳng, hắn cười nói:



- Phù Hạo, Sĩ Nguyên là kỳ nhân thiên hạ, chúng ta không lừa được hắn, sao không nói thẳng cho rồi?



Không phải Điền Phong sợ Bàng Thống biết cái gì, chỉ là trong lòng không chịu nổi cục tức này. Gã nghe Trương Lãng nói thế thì thở dài một tiếng, ngồi phịch xuống, không nhiều lời nữa, có thể thấy tâm tình tồi tệ đến cực điểm.



Trương Lãng nhìn Bàng Thống, nghiêm túc nói:



- Quân ta đúng là tiềm ẩn nguy cơ cực lớn, mong Sĩ Nguyên dạy cho ta.



Bàng Thống thu lại nụ cười, thản nhiên nói:



- Lần này ta đến cũng là vì thế.



Trương Lãng mừng như điên nói:



- Sĩ Nguyên đã sớm nắm giữ tất cả trong tay, tính trước hết cả, cứu binh sĩ Giang Đông ta trong nước sôi lửa bỏng, Lãng tại đây trước tiên tạ ơn!



Nói xong Trương Lãng đứng lên, hành lễ với Bàng Thống.



Bàng Thống không chút khiêm tốn, rất là hưởng thụ nhận lễ của Trương Lãng.



Trên khuôn mặt xấu xí lại lộ nụ cười, gã nói:



- Tướng quân yên tâm đi, Sĩ nguyên đến là để giải ưu phiền cho ngươi. Tình thế đã rất rõ ràng, tướng quân không thể kéo dài trận chiến nữa. Nay chỉ còn cách chiêu hàng Lưu Biểu, đó mới là thượng thượng sách.



Trương Lãng, Điền Phong, Quách Gia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự đồng ý.



Hắn nói:



- Lời Sĩ Nguyên cùng với ý tưởng của Lãng giống hệt nhau, chỉ là không biết nên phái ai đi du thuyết mới tốt?



Trương Lãng nói lời này thì mắt nhìn chằm chằm Bàng Thống, ẩn ý cực kỳ rõ ràng.