Phong Lưu Tam Quốc

Chương 427 : Yêu cầu Hoàng Nguyệt Anh (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng làm vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ một phun ra:



- Du thuyết phụ thân nàng, hết sức chiêu hàng Lưu Biểu.



Hoàng Nguyệt Anh ngẩn ra, thất thanh kêu:



- Chẳng lẽ Trương tướng quân đã khai chiến với Lưu Biểu rồi?



Trương Lãng gật đầu, kiêu ngạo nói:



- Không chỉ là thế, còn đã đánh hạ các huyện Hoa Dung, Cánh Lăng, hiện đang bao vây Nam quận.



Hoàng Nguyệt Anh không dám tin vào lỗ tai mình, trợn to mắt ngơ ngác nhìn Trương Lãng.



Trương Lãng thấy vẻ mặt của Hoàng Nguyệt Anh, hào khí trong ngực xúc động dâng cao, nhưng nghĩ tới trong quân sắp cạn lương thực, lập tức ủ rũ.



Hắn lắc đầu thở dài nói:



- Mắt thấy Nam quận sắp vào tay, quân ta lại vào lúc này cạn lương thực. Nếu bây giờ rút binh thì thật là quá đáng tiếc. Nếu không rút thì mấy vạn đại quân ăn cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chiêu là dụ hàng Lưu Biểu. Nếu muốn chiêu hàng Lưu Biểu vậy nhất định phải được đa số vọng tộc Kinh Châu ủng hộ. Làm sao để được họ ủng hộ đây? Vậy phải xem người đi du thuyết, mà người này chính là phụ thân đại nhân của nàng.



Hoàng Nguyệt Anh đúng là cân quắc không thua tu mi, rất nhanh hiểu mọi chuyện.



Nàng nhăn mày liễu nói:



- Không phải chứ? Ngươi nên biết quan hệ giữa phụ thân đại nhân ta và Lưu Biểu, sao còn muốn phụ thân làm thuyết khách?



Trương Lãng tự tin cười nói:



- Tất nhiên bổn tướng quân biết quan hệ của phụ thân nàng và Lưu Biểu, nhưng mà Hoàng tiểu thư, nàng đừng quên Hoàng tiên sinh, Lưu Biểu, Thái Mạo là quan hệ căng cứng, cũng rất dễ dàng rạn nứt.



Hoàng Nguyệt Anh hít sâu, nói:



- Cho dù vậy thì phụ thân không lý do bán Lưu Biểu đi?



Trương Lãng cười hì hì nói:



- Hoàng phu nhân mất sớm, chôn xuống mầm khiến Hoàng tiên sinh quyết liệt với Thái Mạo, Lưu Biểu.



Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Ta biết nàng có điều do dự, vậy hai chúng ta hãy nói chuyện giải bày hết đi, để ta mở gông xiềng trói tim nàng.



Nói xong hắn lại lần nữa phất tay với đám Điển Vi.



Điển Vi thần kinh thô, không chút suy nghĩ ừ một tiếng, cho rằng Trương Lãng thật là muốn trò chuyện với Hoàng Nguyệt Anh, nhanh chóng lùi ra. Mấy Hắc Ưng Vệ khác đối với Trương Lãng là tuyệt đối phụng tục, lặng lẽ đi ra. Chỉ còn lại Bồ Nhu đứng đó, không biết làm sao nhìn Trương Lãng, chẳng biết mình nên đi hay ở. Kết quả khi nàng trông thấy ánh mắt ý bảo của Trương Lãng thì lòng giãy dụa, ánh mắt bất giác liếc Điển Vi cao to vạm vỡ đứng thẳng ngoài cửa, đầu óc không bị khống chế nhẹ nhàng bước đi.



Hoàng Nguyệt Anh sốt ruột kêu:



- Sư tỷ, tỷ đừng đi!



Bồ Nhu vốn có chút do dự, vừa lúc Điển Vi có chút mất kiên nhẫn nói:



- Đại muội muội, ngươi còn dùng dằng cái gì, đi ra mau, để chúa công và Hoàng tiểu thư nói chuyện!



Điển Vi vô tình nói triệt để khiến Bồ Nhu bán đứng Hoàng Nguyệt Anh.



Nàng nhỏ giọng nói:



- Sư muội, muội hãy nói chuyện đàng hoàng với Trương tướng quân đi.



Khóe miệng Trương Lãng treo nụ cười tà, miệng không quên nói:



- Đóng cửa giùm ta, đa tạ.



Cánh cửa tre phát ra tiếng trong trẻo, trong thảo đường quay về một mảnh tĩnh lặng.



Trương Lãng vẻ mặt lưu manh nhìn Hoàng Nguyệt Anh. Người kia rõ ràng tâm lý bất an, mặt ửng hồng. Dù mặt nàng bị khăn che khuất nhưng Trương Lãng có thể từ khóe mắt trắng noãn nhìn ra một chút màu hồng.



Trương Lãng nhếch hai chân, nhàn nhã nói:



- Hoàng tiểu thư, ta biết chuyện này hơi quá đáng, nhưng trước đó nàng còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn mà ta không hề ghi hận. Bây giờ chỉ là muốn nàng nhẹ nhàng giúp một chuyện mà cũng không chịu sao?



Hoàng Nguyệt Anh hồi phục tâm tình, im lặng nhìn Trương Lãng.



Trương Lãng thấy Hoàng Nguyệt Anh không phản ứng, buồn bực nói:



- Hoàng tiểu thư, hy vọng nàng suy nghĩ thêm vì dân chúng Giang Đông, vì dân chúng Kinh Châu đi. Nếu cứ giằng co kiểu này, chỉ sợ hai bên đều rơi vào đấu tranh vĩnh viễn.