Phong Lưu Tam Quốc

Chương 437 : Lữ Bố khả nghi (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng đi tới đi lui, biểu tình nóng nảy nói:



- Gần nhất thành trì nào có binh lực?



Điền Phong ngẫm nghĩ, nói:



- Tại Ngưu Chử có chừng năm ngàn nhân mã, Nam Từ cũng có ba ngàn binh sĩ, nhưng bây giờ họ đều ở đồn điền.



Trương Lãng vung tay lên, ra lệnh:



- Nhanh truyền lệnh của ta, điều tất cả quay về Mạt Lăng rồi tính tiếp. Việc đồn điền trước khiến dân chúng bản địa chăm sóc.



Điền Phong cũng hiểu sự việc khẩn cấp, không nói nhiều, vội vàng từ biệt, như lửa cháy mông đít lật đật đi làm việc.



Trương Lãng nhìn theo Điền Phong rời đi, bỗng hét to với ngoài cửa:



- Hàn Cử Tử!



- Có Hàn Cử Tử!



Theo tiếng đáp là một bóng người như mèo nhanh nhẹn xuất hiện. Một gã đoàn ông toàn thân bao trong đồ đen.



Trương Lãng lạnh lùng nói:



- Ngươi lập tức phái khoảng mười thị vệ lạnh lợi đi tìm hiểu quân đội

Tào Nhân là lấy quân vốn có tổ chức hay hàng quân Hà Bắc chiếm phần lớn. Nhớ là phải trong thời gian nhanh nhất cho ta đáp án!



Hàn Cử Tử tự tin nói:



- Chúa công yên tâm, thuộc hạ nhất định cho ngươi đáp án vừa lòng!



Trương Lãng mày giãn ra một chút, nói:



- Ngươi đi xuống đi, thuận tiện gọi Hàn Sơn đến, ta có chuyện muốn hắn làm.



Hàn Cử Tử hành lễ đi ra ngoài. Lát sau, Hàn Sơn vội vã tiến vào.



Trương Lãng thấy gã vào, há mồm liền nói:
tinh mỹ. Mặt trên điêu khắc rồng bay sống động như thật, giống như đang

cưỡi mây về gió. Trương Lãng lật mặt sau, thấy bên trên khắc bốn chữ nhỏ ‘Như trẫm thân lâm’.



Trương Lãng hít ngụm khí lạnh, kinh kêu:



- Đây là ngọc bội hoàng đế tùy thân mang theo!



Hàn Tuyết nhớ tới hình tượng của ông lão kia, chu môi, vẻ mặt không tin nói:



- Không phải thật chứ tướng quân?



Trương Lãng rất nhanh tỉnh táo lại, nói:



- Trước không nói mặt trên bốn chữ ‘như trẫm thân lâm’, chỉ tính khối

ngọc đã là điền ngọc cực phẩm, là khối báu vật vô giá, thêm vào chế tạo

tinh điêu tế trác như vậy, hiển nhiên không phải người bình thường khả

năng có được.



Nói xong những lời này, Trương Lãng có chút nghi ngờ hỏi:



- Khối ngọc này qua tay nàng, không lẽ mới rồi nàng không cẩn thận nhìn sao?



Hàn Tuyết mắt đầy tiếc nuối nói:



- Sớm biết vậy nô tỳ đã trước tiên ngắm một phen rồi.



Trương Lãng không đáp lời Hàn Tuyết, đầu óc vận chuyển nhanh. Từ thập

thường thị loạn, triều Hán như mặt trời sắp lặn, tuy có Hiến đế nhưng đã suy bại. Gã sớm thành con rối của Tào Tháo, đại quyền trong triều,

trung thần kẻ sĩ có chết, có bị biếm, cho dù có một số gai mắt cũng từ

quan quy ẩn sơn lâm. Còn lại một ít thấy gió liền nghiêng, sớm đầu vào

Tào Tháo. Hán Hiến đế bên người gần như đều xếp vào quân cờ của Tào

Tháo. Hắn thì trừ mấy năm trước vì đưa về ngọc tỷ mà cùng mấy người

trong triều có giao tiếp, vài năm nay gần như cắt đứt quan hệ, không có

gì lui tới. Hôm nay bỗng nhiên có người tự xưng quan viên trong triều

đến viếng, tay còn cầm ngọc bội đại biểu hoàng đế, không biết đến vì

chuyện gì?