Phong Lưu Tam Quốc

Chương 439 : Thánh chỉ (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng nhìn vẻ mặt của lão, thầm nghĩ Hứa Khiêm này xem như trung

tâm vì chủ, tiếc rằng hắn đã sớm đặt quyết tâm, không phù tá Hiến đế

nữa. Hắn phải xây dựng một vương giả bá nghiệp thuộc về mình.



Trương Lãng thấy lão thật lâu không lên tiếng, bèn nói:



- Hứa đại nhân yên tâm đi. Tào Tháo không bị diệt, lòng ta vĩnh viễn

không yên ổn. Chỉ là thời cơ chưa tới, dĩ nhiên ta phải thận trọng đắn

đo. Không chiến thì thôi, nếu đã khai chiến thì phải đánh cho Tào Tháo

không bao giờ gượng dậy nổi. Việc này thật tình không thể nóng nảy một

lúc.



Hứa Khiêm thế mới lấy lại tinh thần, nghe lời Trương Lãng nói lòng lão lại dấy lên ngọn lửa hy vọng.



Lão nói:



- Tướng quân, mấy ngày nay lão hủ đi qua đâu cũng thấy dân chúng an cư

lạc nghiệp, vui vẻ tường hòa. Thấy Mạt Lăng hưng thịnh hơn xa các thành

Lạc Dương, Trường An, từ đó có thể thấy tướng quân cai quản hiệu quả rõ

ràng. Nếu được thì tướng quân hãy sớm ngày đánh hạ Lạc Dương, đem Hiến

đế cùng văn võ bá quan đưa đến Mạt Lăng cũng tốt. Đến lúc đó tướng quân

chính là dưới một người trên vạn người!



Trương Lãng thở dài, biểu tình tiếc nuối nói:



- Năm đó loạn Lý Giác, bổn tướng quân thấy Trường An, Lạc Dương chịu đủ

nỗi khổ chiến loạn thì đã có ý này. Chỉ là sau đó không ngờ bị Tào Tháo

đâm dao sau lưng, cho nên mới không nghênh đón hạ Giang Nam. Khiến thánh thượng chịu khổ, nói đến thì bổn tướng quân cảm thấy vô cùng hổ thẹn.



Hứa Khiêm rung động nói:



- Tướng quân không cần tự trách. Thánh thượng thường cùng lão hủ nhắc

tới lúc trước tướng quân trung tâm vì chủ như thế nào. Hôm nay gặp mặt,

tuy tướng quân xuân phong đắc ý mà vẫn không quên ân thánh thượng, thật

khiến lão hủ được an ủi.



Trương Lãng trong bụng cười trộm mặt ngoài chính nghĩa nói:




Trương Lãng nghe mà tim đập chân run, không ngờ Tào Tháo ngang ngược đến nước này, thế thì có khác gì Đổng Trác đâu? Nhưng theo lịch sử thì tuy

Tào Tháo kèm thiên tử lệnh chư hầu, chinh chiến bốn phương nhưng đối với triều Hán không có hành vi quá khích. Y lao lực cả đời cuối cùng không

xưng đế lập hào ngược lại con trai y vừa lên liền phế đế tự lập, sửa

hiệu thành Ngụy.



Trương Lãng vội tiến lên nâng Hứa Khiêm dậy, nghi hoặc hỏi:



- Tuy Tào Tháo chuyên quyền nhưng hắn không nên đối xử với thánh thượng

như vậy chứ? Hắn không sợ dẫn đến trong triều căm giận sao?



Hứa Khiêm đã là mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng nói:



- Tướng quân có điều không biết, trừ hoàng thượng khi thượng triều chủ

chính ra, ngày thường quan viên không thể thấy được thánh thượng, không

biết tình cảnh của ngài ấy. Cho dù có gặp hoàng thượng, bên cạnh ngài có không ít thị vệ Tào Tháo xếp vào, không dám mở miệng nói điều gì. Lão

hủ ngẫu nhiên từ miệng thánh thượng biết được việc này. Tướng quân ơi,

thiên hạ rộng lớn, hiện nay chỉ có ngươi mới có thể đấu tranh với Tào

Tháo, sớm ngày cứu hoàng thượng ra khỏi nước sôi lửa bỏng!



Trương Lãng chợt ngộ ra, Hiến đế đưa huyết chiếu cho hắn cũng là vì hết

cách rồi. Trên đời có thể đụng độ với Tào Tháo chỉ có hắn. Chỉ cần có

thể tiêu trừ nguy hiểm trước mắt, hắn có thể trở thành Tào Tháo tiếp

theo hay không, đợi đến lúc đó rồi tính. Trương Lãng lạnh lùng nghĩ,

Hiến đế sống chết như thế nào không liên quan đến ta. Ngược lại trận

chiến cùng Tào Tháo là không thể tránh, nếu đã vậy thì chẳng bằng thuận

nước tặng nhân tình?



Nghĩ đến đây, Trương Lãng cố ý giả ra vẻ phẫn nộ nói:



- Hay cho Tào Tháo, uổng công ta xem hắn là một nhân vật, không ngờ hắn

phóng túng thuộc hạ như vậy! Hứa đại nhân cứ yên tâm, chuyện hoàng

thượng giao cho bổn tướng quân, đợi năm sau lúa chín, quốc khố tài chính thu về, tất nhiên sẽ bắc phạt Trung Nguyên, đánh chết Tào Tháo, dựng

lại triều Hán!



Hứa Khiêm đã kích động đến không nói nên lời, run run định quỳ xuống.