Phong Lưu Tam Quốc

Chương 443 : Tâm sự Quách Hoàn (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Quách Hoàn một hơi nói nhiều như vậy rõ ràng rất mệt, sắc mặt biến trắng bệch.



Trương Lãng lửa giận dâng cao, miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói:



- Lữ Bố muốn giết ta, hắn còn non lắm!



Quách Hoàn sốt ruột nói:



- Tướng quân tuyệt đối đừng sơ sẩy, hôm nay không thành, khó bảo đảm lần sau không ra ngoài ý muốn!



Trương Lãng chân thành cảm kích nói:



- Đa tạ nàng, Quách Hoàn.



Sắc mặt Quách Hoàn vẫn trắng bệch nhưng tốt hơn trước một chút.



Nàng nhỏ giọng nói:



- Có lẽ qua nhiều năm như vậy, chỉ câu nói này là tướng quân thật lòng nói với Quách Hoàn.



Trương Lãng cảm giác lòng nhoi nhói, vẻ mặt trầm trọng nói:



- Không, có một số lời là thật, chẳng qua nàng cho nó là giả mà thôi.



Quách Hoàn cười thảm nói:



- Thật cũng thế, giả cũng tốt, đến bây giờ Quách Hoàn mới cảm giác mình còn có chút giá trị sống sót.



Trương Lãng phát hiện nàng khác thường, quan tâm hỏi:



- Gần đây nàng làm sao vậy? Có phải là sinh bệnh? Thân thể nàng quá yếu.



Quách Hoàn buồn bã nói:



- Không có gì đáng lo, chỉ là một tuần chưa từng ngủ ngon mà thôi.



Trương Lãng chấn động, buột miệng hỏi:



- Là vì chuyện Lữ Bố?



Quách Hoàn cố nén nỗi lòng, cười nói:



- Được rồi, tướng quân cẩn thận một chút, Quách Hoàn đã đi ra một thời gian, cần phải quay về, nếu không Lữ Bố sẽ nghi ngờ.



Trương Lãng không phải đồ ngốc, hiển nhiên Quách Hoàn đối với hắn vẫn

còn nhớ mãi không quên, nếu không thì khi nghe Lữ Bố định hại mình nàng

sẽ không lo lắng đến vậy.



Trương Lãng không chút nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn là nói:



- Vậy nàng phải thật cẩn thận.
- Thái Bình huyện thủ lục tục báo về, ước chừng gần ngàn người.



Trương Lãng nhẹ nhõm thở phào, cười nói:



- Một ngàn người có thể thành việc lớn gì? Việc này trước không gấp, chờ xử lý Lữ Bố rồi ngươi lại đi xem xét, nếu cảm thấy có vấn đề gì thì

giải quyết chúng luôn.



Toàn Tông chắp tay nói:



- Thuộc hạ rõ!



Trương Lãng đứng lên, vỗ bả vai rắn chắc của Toàn Tông, cười nói:



- Việc cứ định như thế, tới lúc thật sự xảy ra chuyện, ngươi cứ hành động theo kế hoạch.



Toàn Tông lớn tiếng đáp:



- Thuộc hạ tuân lệnh!



Trương Lãng duỗi lưng, lười biếng nói:



- Được rồi, sắc trời không còn sớm, bổn tướng quân hơi mệt, chuẩn bị về phủ nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm đi nghỉ đi.



Toàn Tông cung kính nói:



- Tướng quân vì Mạt Lăng ngày đêm lao tâm, thuộc hạ vô cùng kính nể, nào dám làm lười nhác.



Trương Lãng cười mắng:



- Là kêu ngươi đi nghỉ ngơi, không phải bảo ngươi làm biếng!



Toàn Tông cảm động nói:



- Đa tạ chúa công quan tâm.



Trương Lãng bật cười, tâm tình rất tốt, nhanh chóng quên mất việc sông Tần Hoài, bước ra khỏi cửa.



Trương Lãng trở về phủ, Hàn Tuyết tiến lên đón.



Trương Lãng trêu chọc nói:



- Nha đầu, dường như có thời gian dài ngươi không nghênh đón bổn tướng quân về phủ.



Hàn Tuyết ngoan ngoãn tiến lên, lấy một khăn lông nóng hổi giúp Trương Lãng lau mặt.



Nàng cười nói:



- Thì đây chẳng phải vì tiểu công tử quá đáng yêu, Dương phu nhân không rảnh rang nên mới khiến ô tỳ đi hầu hạ tướng quân sao.



Trương Lãng nghĩ đến Trương Ly, khóe miệng nhếch càng cao.