Phong Lưu Tam Quốc

Chương 451 : Tái đấu Lữ Bố (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Chân Mật đang chỉ huy Hắc Ưng Vệ vui quên trời trăng. Trương Lãng trợn trắng mắt líu lưỡi. Hắc

Ưng Vệ trước nay chỉ trung thành với hắn, khi nào thì đến lượt Chân Mật

nhúng tay vào chỉ huy? Trong lòng hắn bỗng nổi lên cảm giác kiệt sức.



Trương Lãng quay đầu nhìn Hàn Cử Tử, gã vẻ mặt tràn đầy mập mờ nhìn hắn, hiển nhiên rất là hiểu rõ về mối quan hệ dây dưa giữa hai người. Trương Lãng đang muốn nói cái gì thì bỗng một tiếng hét to bừng tỉnh hắn, hóa

ra Điển Vi và Lữ Bố đã giao đấu.



Tống Hiến nhân cơ hội tốt Điển Vi bị Lữ Bố quấn lấy, dẫn năm mươi vệ sĩ khác xông hướng Trương Lãng.



Tình hình biến căng thẳng. Tuy Hàn Cử Tử anh dũng nhưng hai đấm khó đấu

lại bốn tay, hảo hán không chống nổi nhiều người. Mắt thấy Trương Lãng

sắp tham gia vật lộn thì Hàn Sơn dẫn theo Hắc Ưng Vệ rốt cuộc xông tới

tham gia đánh hội đồng, khiến Hàn Cử Tử thở ra hơi dài.



Trương Lãng trừng Chân Mật biểu tình cực kỳ hưng phấn, tiếp theo trong

vòng bảo vệ của mấy Hắc Ưng Vệ, chăm chú quan sát trận chiến Lữ, Điển.



Nói khách quan thì không gian trong sân hạn chế Lữ Bố phát huy. Tuy rằng y ở trên hay dưới ngựa đều vô cùng kiêu dũng, nhưng không gian chỉ to

cỡ bàn tay hiển nhiên không phải nơi tốt cho y phát huy. Ngược lại Điển

Vi, từ khi đi theo Trương Lãng thường cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện. Dù

Điển Vi hơi khờ khạo nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén với võ nghệ,

đặc biệt là sau khi cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện, càng có thể lợi dụng bất cứ nơi nào, bất cứ điều kiện gì chiến đấu.



Phương Thiên họa kích của Lữ Bố nặng cỡ trăm cân, tướng sĩ bình thường

đừng nói cầm nó chiến đấu, có cầm nổi hay không là cả vấn đề. Lữ Bố dùng binh khí nặng nề này chẳng những dùng kích như bay, uy vũ xé gió còn

vận chuyển cực kỳ tự nhiên, căn bản không thấy ra y có gì lao lực.



Điển Vi thì là song kích cỡ nhỏ. Đừng nhìn song kích nhỏ, sức nặng không nhẹ chút nào. Nghe trong sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng *Đinh đinh

đang đang* giao nhau là có thể biết.



Nhưng hiển nhiên lực cánh tay của Lữ Bố thắng nửa bậc, Điển Vi không dám cùng y cứng đối cứng.



Phương Thiên họa kích của Lữ Bố như tia chớp rạch phá khung trời chỉ để

lại đầy trời tàn ảnh và không khí dao động. Sát khí cực kỳ sắc bén rít

gào chém hướng đôi tay Điển Vi.



Thật không dám tưởng tượng kích loại to lớn mà có thể vẽ ra đường có ưu mỹ như vậy.
Tránh cũng không được, Điển Vi lần đầu tiên giơ song kích dùng tư thế cứng rắn nghênh đón thế công này.*Đinh đinh!*



Họa kích và song kích va nhau vang thanh âm liên miên không dứt, hỏa hoa bắn bốn phía.



Tất cả người có mặt nghe nhiệt huyết sôi sục.



Trên khuôn mặt đen thui của Điển Vi nổi gân xanh, mắt đỏ như máu. Từ

song kích truyền đến lực xung kích vô cùng cường đại, khiến gã không thể khống chế song kích. Cánh tay Điển Vi khẽ run, bước chân vững vàng liên tiếp thụt lùi. Lực cánh tay của gã nổi danh mạnh mẽ nhưng so đấu với Lữ Bố thì vẫn thua nửa bậc.



Trong lòng Lữ Bố cũng vô cùng kinh hãi, từ Phương Thiên họa kích truyền

đến lực lượng cường đại khiến cánh tay y vô cùng khó chịu. Loại cảm giác này là trước kia chưa từng có. Điển Vi đúng là kẻ địch mạnh nhất từ khi y ra đời tới nay. Muốn bảo vệ danh xưng mãnh tướng số một thì nhất định phải giết người này! Khuôn mặt Lữ Bố tràn ngập sát khí, mắt bắn ra tia

sáng đáng sợ, tiến nhanh một bước, họa kích từ trên trời giáng xuống,

mang theo lực lượng bổ núi đập vỡ đá.



Điển Vi không haongr không loạn, bước chân nhẹ chuyển né tránh chiêu tràn đầy lực lượng mạnh mẽ của Lữ Bố.



*Binh!*



Họa kích đánh xuống, dưới chân bốc khói, đất nứt ba thước.



Điển Vi chấn kinh đối phương cường đại, trong lòng dậy sóng, chiến ý điên cuồng nhanh chóng dâng trào.



Người này mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua gã, đám người Hứa Chử, Thái Sử Từ,

Triệu Vân, nếu không diệt trừ thì sẽ là họa lớn cho chúa công.



Điển Vi gầm một tiếng, song kích lần nữa lao nhanh tới.



Lữ Bố không thua ai, Phương Thiên họa kích vung lên quay giáo đâm một kích.



Điển Vi và Lữ Bố đánh khí thế ngất trời, Trương Lãng nhìn vô cùng chăm

chú. Bởi vì hai bên biến chiêu đổi chiêu tốc độ quá nhanh, hư hư thực

thực, chân chân giả giả, nên tu vi của Trương Lãng nhìn mà mắt hoa lên,

tinh thần hoảng hốt. May là Hắc Ưng Vệ đã khống chế được tình hình, có

không ít người ở bên cạnh bảo vệ hắn. Những thân tín của Lữ Bố tuy vùng

vẫy giãy chết nhưng không cách nào tới gần người Trương Lãng được.