Phong Lưu Tam Quốc

Chương 460 : Kế của Tuân Du (thượng)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng cười ha hả, tâm tình vui vẻ không ít mà nói:



- Thật khó có được bình thường chiến tranh vô luận thắng phụ, người đầu

tiên phải sầu khổ là Tử Bố ngươi rồi, lần này ngươi bỗng nhiên đổi tính

đem Tào Tháo phân tích thấu triệt.



Quách Gia nghe xong thì không nhịn được ở bên cạnh trêu ghẹo:



Tào Tháo nheo mắt lại lâu lâu lộ ra hào quang khó dò, mà ngay cả Tuân Du theo hắn nhiều năm cũng không đoán được hắn nghĩ gì, chỉ thấy Tào Tháo

lúc này đang buồn bực thế nào, Tào Tháo đập mạnh tay hai cái sau đó từ

từ nói:



- Nếu như quân ta từ thượng du sông Hoài tiến tới, trước lấy Lư Giang

sau đó lấy cứ điểm An Phong Tân, cuối cùng mới vây Thọ Xuân thì Công Đạt nói có bao nhiêu phần thắng?



Tuân Du nghĩ nghĩ rồi nói;



- Suy nghĩ này không phải là thuộc hạ không nghĩ tới nhưng mà theo tin

tức từ thám tử thì quân Giang Đông hiển nhiên đã có chuẩn bị ở vùng Lư

Giang ba dặm một Yên đài, năm dặm một trạm gác phòng thủ nghiêm mật, nếu như muốn từ nơi này đột phá chỉ sợ cường công An Phong Tân khó càng

lớn.



Tào Tháo không cam lòng nói:



- Chẳng lẽ cứ như vậy mà lui sao?



Tuân Du mỉm cười nói;



- Cũng không phải là như vậy chúa công trước tiên lui sau đó nhượng xuất Dĩnh Thượng quân cho quân Giang Đông tiến vào, chúa công lại ở Từ Tân

vây lại thêm sự mạnh mẽ của Bách Độ, chỉ cần không đánh vỡ Dĩnh thành,

quân Giang Đông vì bảo vệ mạng sống sẽ cầu cứu An Phong Tân, Triệu Vân

dĩ nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu, nhất định sẽ phái binh

giải vây lúc này là cơ hội của chúa công.



Tào Tháo nhíu mày:
đánh bại, cộng thêm lần này quân Tào quỷ dị, chúng ta vẫn nên trông

chừng thì tốt hơn, nếu như ta đoán không sai thì Tào Tháo lần này lui

binh không bao lâu nữa tất sẽ tiến lại, tình hình trước mắt cần phải

phòng thủ, chống lại thế công của bọn chúng, lập thành thế bất bại.



Từ Thứ và Triệu Vân thương nghị hoàn tất, quyết định không đuổi theo quân Tào.



Tào Tháo thấy quân Giang Đông vẫn co đầu không ra, giả lui biến thành

thực lui nhanh chóng lui về phía Sung Châu Võ Bình, chỉnh đốn toàn bộ.



Triệu Vân biết tin cũng không có biện pháp nào, tuy nhiên thám tử nói

Dĩnh Thượng Thành chỉ óc chút ít binh sĩ canh gác, Triệu Vân liền mang

chút binh lính tới cướp, quân ở Dĩnh Thượng thành không chịu được công

kích, lui về Sung Châu, Triệu Vân nắm lấy quyền khống chế Dĩnh Thượng

thành.



Tháng mười Tào Tháo lại mang đại quân tới tiếp cận, binh tới dưới thành.



Dĩnh Thượng thành liền bận rộn bố phòng thành trì chuẩn bị khí giới.



Bởi vì Tàng Bá lui về Hạ THái cho nên chủa tướng Dĩnh Thượng là Triệu

Vân, chỉ huy đặt trên người của hắn, mà Từ Thứ thì không có đem quân

tiến về phía trước, vẫn chủ trì đại cục ở Thọ Xuân, quân ở Dĩnh Thượng

lúc này có ba vạn, An Phong Tân có năm vạn cộng thêm hai vạn quân ở Thọ

Xuân vừa vặn là mười vạn tinh binh, mà lúc này Tào Tháo đem tất cả quân

tinh nhuệ ở Thanh Châu xuống, tất cả hai mươi vạn, tình hình tương đối

nghiêm trọng.



Triệu Vân mơ hồ cảm thấy không ổn, mặc dù được sự nhắc nhở của Từ Thứ

nhưng trong lòng của hắn tràn ngập cảm giác bất an, Tào Tháo lui binh

thì cũng thôi đi nhưng tại sao chưa lui về đến nơi đã một lần nữa xuôi

nam, điều này cho thấy trái với thông lệ bình thường, tuy nhiên lúc này

đây quân Tào rõ ràng đã mạnh hơn trước hiển nhiên là có chuẩn bị, xem ra mình phản cẩn thân một chút.