Phong Lưu Tam Quốc
Chương 489 : Hạ Hầu Uyên bại thảm (hạ)
Ngày đăng: 02:04 20/04/20
Khi Tuần Hoặc nhận được tin tức Chu Du thẳng hướng Lạc Dương thì đã là
xế chiều ngày thứ ba, lúc này Đăng Phong thành đã bị phá, thủ thành Nghi Dương suốt đêm phái người cấp báo, Tuần Hoặc không thể làm gì, chỉ có
thể trông chừng Võ Bình lại phải bảo vệ Dĩnh Xuyên, làm gì có năng lực
chia sẻ ưu tư cho Lạc Dương, lúc này cho dù phái ra viện quân, năng lực
thông thiên cũng không có cách nào.
Mà tướng thủ Lạc Dương Vương Lãng cũng có chút tài năng, hắn đem hai vạn binh mã trong tay của mình điều động ngay ngắn rõ ràng.
Tháng mười Chu Du bắt đầu xuôi theo Lạc Thủy tiến lên phía bắc, vượt qua Nghi Dương có ý đồ tiến công Lạc Dương.
Tướng thủ Nghi Dương không biết tính sao cho rằng Chu Du thật sự đi qua
sông, điều động năm nghìn binh mã mà đánh tới, kết quả bị Chu Du ba
đường phục kích, Nghi Dương không công mà phá.
Chu Du tiến quân tới Nghi Dương, trải qua thời gian ngắn ngủi hồi phục đã bắt đầu trực chỉ đầu mâu tới Lạc Dương.
Vương Lăng tự biết không thể thủ, đem đại bộ phận binh lực dồn về Lạc
Dương có ý đồ cực kỳ rõ ràng sẽ dốc hết sức lực mà tử thủ, chỉ cần có
thể chèo chống mười ngày, viện binh Tuần Hoặc nhất định sẽ có thể đến
được.
Đại quân Chu Du ở lại Lạc thủy hai ngày, mắt thấy bờ bên kia canh phòng
nghiêm mật liền hạ lệnh cho quân đội xuôi theo nước mà tới Hạ Du, hai
ngày sau binh mã ở Hạ Du thế tương đối kém, thuận tiện qua sông, Chu Du
liền để cho đại quân dừng lại, bát đầu đốn củi tạo bè chuẩn bị hành động qua Lạc Thủy tiến thẳng tới Lạc Dương.
Lúc này tâm tình của Chu Du vô cùng tốt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ vui mừng, ngoại trừ khóe miệng ngẫu nhiên nở ra nụ cười làm cho
người ta khó dò, bất luận kẻ nào cũng vì sự mỹ diệu của hắn mà sinh lòng cảm khái.
Lúc này Tưởng Khâm bỗng nhiên ở bên cạnh nói:
- Hiện tại xem ra cũng không phải là thời cơ tiến công Lạc Dương tốt nhất.
Chu Du hứng thú hỏi:
- Tại sao?
- Về phần nguyên nhân gì thì cũng không thể nói rõ ràng nhưng hiện tại
nắm lấy Lạc Dương đúng là quá đột ngột cho dù nắm được quân ta cũng lâm
vào hoàn cảnh bị động.
- Đúng thế.
Chu du cười hắc hắc thần bí:
- Kế này dĩ nhiên là ngoài dự liệu của bọn chúng, Hứa Xương nói thế nào
cũng đang là hang ổ của Tào Tháo, nếu như một hơi cầm lấy thì chỉ sợ tin đồn lập tức biến thành sự thất, Tào Tháo muốn dời nghiệp thành rồi, mà
đối với đại nghiệp của chúa công cũng có trợ giúp thật lớn, mà Huỳnh
Dương ủng hộ Dĩnh Xuyên, Hứa Xương Huỳnh Dương mà vỡ thì bọn họ như ngồi trên đống lửa cả ngày không được an bình, hiện tại vấn đề khó nhất là
làm sao nắm được Huỳnh Dương, ở đây dễ thủ khó công, trong thời gian
ngắn khó mà phá được.
Tưởng Khâm nói:
- Chuyện này trọng đại mong tướng quân nghĩ cho kỹ.
Chu Du gật đầu:
- Chuyện này ngươi yên tâm bổn đô đốc tự có chừng mực.
Tưởng Khâm thấy Chu Du đã quyết chủ ý thì không nói gì nữa, lập tức điều động binh sĩ.
Ngay lúc đó ở Dĩnh Xuyên thành.
Tuần Hoặc đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, một tướng nghi hoặc nói:
- Tuần đại nhân, đại nhân khẳng định Chu Du sẽ đi tới Huỳnh Dương sao?
Tuần Hoặc tuổi tác đã cao nhưng làm việc ngày càng cay độc trầm ổn, dáng vẻ của hắn gầy gò toát ra vẻ tiên phong đạo cốt chỉ thấy hắn mỉm cười
nói:
- Tuyệt đối như thế, trên đất Lạc Dương hắn gan lớn thế nào cũng không
dám lấy mà Chu du xuôi theo Lạc thủy xuống, đốn củi tạo bè đơn giản là
muốn lừa gạt chúng ta, mà ý của hắn là muốn tới Huỳnh Dương và Hứa
Xương.
Tên tướng kia xung phong nhận địch:
- Mạt tướng nguyện đem nhân mã tiến tới Huỳnh Dương.