Phong Lưu Tam Quốc

Chương 495 : Cao Thuận gặp nguy (thượng)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Ngưu Kim kêu thảm một tiếng vứt bỏ đao, tay cầm lấy thân thương lạnh như băng, trên đôi mắt tràn đầy huyết sắc.



Cao Thuận dùng tay một cái, trường thương xoạt một tiếng đã xuyên qua vai của Ngưu Kim.



Ngưu Kim ngửa mặt lên trời bi thống rống một tiếng, trong lòng tràn ngập vẻ không cam.



Cao Thuận tâm tình sắt đá mãnh liệt như hổ, Ngưu Kim bị ném xuống ngựa,

Cao Thuận thừa cơ bổ thêm một thương, Ngưu Kim một mạng quy thiên.



Ngưu Kịm chiến vong ngược lại không khiến cho Tào binh rối loạn ai cũng

đỏ bầm nghiến răng nghiến lợi xông lên muốn xé xác Cao Thuận.



- Vì Ngưu tướng quân báo thù.



Binh mã của Ngưu Kim hét lên, truyền khắp chiến trường.



Cùng lúc đó bộ binh quân Tào cũng đuổi tới, tuy nhiên vẫn cách khá xa.



Tình huống này Cao Thuận sở liệu không kịp với tình hình bình thường chủ tướng bỏ mình quân đội sẽ nhanh chóng tan tác, Cao Thuận liền rống giận nói:



- Quay lại.



Cao Thuận mang hãm trận doanh quay trở về đại trại mà Tào binh thì truy đuổi không ngừng.



Hai quân tranh đoạt tới hoàng hôn, nhật nguyệt vô quang thi thể chất như núi.



Hừng sáng phương đông hinệ ra bạch sắc, mà viện quân của Thái Tử Từ đã tới.



Viện quân của Thái Sử Từ tới chiến cuộc lập tức phát sinh biến hóa, rốt cuộc đã được đảo ngược.


Quan Trung, đều là nơi thống trị tiến hành, chớ nói là Lưu Bị còn có

thiên phủ thục sông chèo chống mà Lưu Bị thế lực cường tráng chúa công

muốn công hãm bọn chúng khó càng thêm khó.



Trương Lãng cũng lâm vào tình trạng lưỡng nan đã có Gia Cát Lượng, Lưu

Bị giống như là hổ được chắp cánh nếu thật sự để hắn nắm được Quan Trung tứ tắc thì chỉ sợ sẽ thành một đối thủ cường đại, nếu như đúng như Bàng Thống nói, cùng với Lưu Bị trở mặt, mình đoạt Quan Trung, lúc đó Lưu bị sẽ đâm sau lưng mình một cái, nghĩ tới đây đầu của Trương Lãng nhức vô

cùng hắn lại nhìn Quách Gia lại nhìn Bàng Thống hai người trừng mắt nhìn nhau không ai nhìn ai Trương Lãng phiền muộn tới cực điểm.



Trương Lãng bỗng nhiên lóe lên linh quang, theo lý thuyết với mưu trí

của Bàng Thống tuyệt đối không đưa ra phong hiểm như thế chẳng lẽ hắn

còn đạo lý sao, Trương Lãng liền chờ mong mà hỏi:



- Sĩ Nguyên ngươi cũng biết cục diện hiện tại đừng làm ta mê man nữa ngươi có ý gì mau nói đi.



Bàng Thống kinh ngạc nhìn Trương Lãng mà nói:



- Thống biết là không gạt được chúa công, Hoàng Hà một trận chiến đã

chiếm toàn bộ ranh giới Trung Nguyên mà trong đó mấu chốt chính la công

hạ Lịch Hạ thành, một khi có thể công chiếm thì có thể ngăn cản Tào Binh vào Tế Bắc, chúa công có thể khu thủy quân vào Hoàng Hà, với địa bàn

của Hoàng Hà thì thủy quân của ta cắm rễ ở đó sẽ có lợi thế rất lớn, sau đó quân Tào chạy về Hà Bắc, nên thừa dịp Lưu Bị đánh phá Trần Kho phái

Chu Du tướng quân nhập chủ Quan Trung khống chế Tứ Tắc, tuy Quan Trung

mấy năm liên tục chinh chiến nhưng lực lượng có bao hàm hoàn toàn có thể tự cấp tự túc chỉ cần lúc đó phái người canh gác nơi hiểm yếu, Lưu Bị

cũng không biết làm sao.



Hơn nữa nói hắn nghĩ ra Tương Dương thì là điều năm mơ, Chu Du tướng quân trấn định Kinh Tương, đừng nói là Quan Vũ cho dù là Gia Cát Lượng đến cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt gì, lúc này

chúa công lưng tựa Giang Đông làm cơ sở, hai bên Kinh Tương Sơn Đông làm xúc tu, trước có Duyện Châu làm tiên phong lại thêm Dương Dự là đất

giàu có, hoàn toàn có thể mở ra vài chiến tuyến, chúa công chậm chạp cho rằng không thể cùng với Lưu Bị, Tào Tháo đồng thời trở mặt, đơn giản là vì tư tưởng Giang Hoài, hôm nay có Hoàng Hà phía nam thậm chí là Giao

Châu làm ranh giới bảo đảm ai nói không thể bắc lên U Yến, tây Tiến Thục Xuyên?