Phong Lưu Tam Quốc

Chương 505 : Phá Lịch Hạ (hạ)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Cầu treo cửa Nam từ từ thả xuông sớm đã chuẩn bị cho quân Giang Đông lao vào.



Dưới ánh trăng quân Giang Đông như lang như hổ xông vào, bốn phía trùng

kích thoáng cái đã làm cho Tào binh không lao tới được đội ngũ này chia

ra các phương hướng khác nhau mà chạy đi.



Quân Giang Đông lần này xuất chiến ba vạn người ngoại trừ thủ thành Thái An ra còn năm nghìn binh sĩ bên ngoài cơ hồ tất cả các binh sĩ đều mang ra hết.



Quân Giang Đông sau khi vào thành thì phóng hỏa bốn phía, khói đen trùng thiên bay lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập

thanh âm gián đoạn hò hét, binh sĩ bị trúng tên ngã xuống đất phát ra

thanh âm thê lương.



Mà lúc này Hạ Hầu Uy đã điều động năm nghìn người trợ giúp chiến trường

phía Nam, sau khi hắn nhận được tin tức hắn không kịp thời nói cho Tuân

Du biết mà là tự chủ trương mang binh tới đây, nhìn khói đặc cuồn cuộn

thanh âm thảm thiết, trong lòng Hạ Hầu Uy tràn ngập sát khí.



Hạ Hầu Uy mang binh sĩ điên cuồng vọt tới, mà Cao Thuận lúc này đã giết

đến đỏ cả mắt, Hãm trận doanh từng bước bị phá, uy phong lãng lãng.



Khói đen nồng đậm phía trước, đốt hồng lương trụ bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đại hỏa hừng hực thiêu đốt bốn phía.



Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tuân Du vô cùng bất an, tiếng

chém giết càng lúc càng gần huyện phụ, lúc này phương Nam phương Bắc

thất thủ Tuân Du biết rằng mọi chuyện đã xong.



Thủ hạ tùy tùng nói:



- Đại nhân hay là bỏ đi nếu như không đi chỉ sợ không còn cơ hội nữa rồi.



Tuân Du ngồi yên một chỗ đối với lời nói của tùy tùng như không hề nghe

thấy, sắc mặt của hắn trắng bệch không còn một chút huyết sắc.



Đúng lúc này Đinh Phụng đã mang Bàng Thống theo binh sĩ xông vào, Tuân

Du biết mình đại nạn lâm đầu hắn lạnh mắt nhìn Bàng Thống tỉnh táo khiến cho người ta kinh ngạc mà nói:



- Từ đầu đến cuốn Tuân Du chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi, có lẽ ta

sớm nghe lời Hạ Hầu tướng quân nói một đao lôi ngươi ra ngoài chém, tuy

nhiên nếu như có thể như vậy khinh địch giết ngươi thì ngươi cũng không

phải là Bàng Thống rồi, cho nên lần này thua ta tâm phục khẩu phục, nếu

cho ta một cơ hội nữa ta nhất định không thua không minh bạch như vậy

nữa, nhưng ta biết rõ không thể nào nên đã chuẩn bị xong.



Bàng Thống lộ ra vẻ âm trầm mà nói:



- Ngươi nói đúng ta cho tới bây giờ đều không cho rằng mình là anh hùng, đem một địch nhân mạnh mẽ thả ra sau đó chờ hắn đối địch với mình, đây

không phải là phong cách của ta, cho nên Tuân Du hôm nay ngươi phải chết là chắc chắn, tuy nhiên bây giờ khác biệt ở chỗ ngươi động thủ hay thủ

hạ của ta động thủ?



Tuân Du khẽ cười tự hồ nhạo mình vô năng ánh mắt nhìn về phía xa xa mà nói:



- Thưa tướng ơi, ta theo người hai mươi năm, chịu ơn suối nguồn nhưng

lúc này binh bại Lịch Thành, đã không còn mặt mũi gặp người nữa.



Tuân Du nói lời này xong lấy ra một thanh kiếm, vuốt ve mũi kiếm sắc bén tiếc hận nói:



- Kiếm à ngươi theo ta nhiều năm, từng uống biết bao nhiêu máu hào kiệt, vậy mà hôm nay lại nếm máu tươi của ta.



Tuân Du bỗng nhiên thê lương hét lên:



- Thừa tướng mối hận hôm nay người nhất định phải báo cho Du.


Tào Tháo bỗng nhiên hỏi:



- Ý của Văn Hòa là?



Cổ Hủ lạnh lùng:



- Lưu Bị hiện tại không phải toàn lực đánh Quan Trung sao?



Tào Tháo lóe lên linh quan:



- Ý của ngươi là để cho ta bỏ khỏi Đồng Quan Hàm Cốc, rút sạch Quan

Trung Tứ Tắc, để cho Trương Lãng nhập vào Quan trung mốt khi khối thịt

mỡ này rơi vào miệng Trương Lãng thì Lưu Bị dĩ nhiên không yên cùng hắn

bất hòa?



Cổ Hủ nói:



- Đúng là có ý đó, tuy nhiên thuộc hạ biết thừa tướng không dễ bỏ qua

đất Quan Trung, ở đaya tiến có thể công lui có thể thủ không dễ bỏ qua.



Tào Tháo gật đầu:



- Không sai nếu không phải đến thời khắc cuối cùng ta cũng không muốn bỏ Quan Trung. Những thành trì này há có thể bỏ cho đối thủ.



Cổ Hủ gật đầu tán thành, kỳ thực cho dù hiện tại Tào Tháo rút khỏi Quan

Trung Trương Lãng chưa chắc đã dám tiếp nhân, hắn chưa muốn trở mặt

nhanh như vậy với Lưu Bị.



Tào Tháo lúc này hạ quyết định:



- Được rồi, Tế Bắc phiền Văn Hòa một chuyến có ngươi đi ta yên tâm, Bàng Thống cũng chỉ đầu cơ trục lợi mà thôi, ngẫm lại hắn cũng không phải là đối thủ của Văn Hòa, chỉ cần Tư Mã Ý giao đấu với Trương Lãng ở Hà Bắc, thì không sợ gì nữa.



Cổ Hủ yên tâm, sau đó nói với Tào Tháo:



- Nếu như công thì không đủ khả năng nhưng nếu như muốn thủ thì chỉ bằng sự hiểm trở của Hà Nội cho dù Quách Gia Trương Lãng dùng toàn lực nhất

thời cũng không có biện pháp gì huống chi Tư Mã Ý là người lợi hại,

Trương Lãng cũng không làm gì được.



Tào Tháo tâm tình giãn ra:



- Vậy thì tốt ta lập tức điều Tư Mã Ý tới Hà Nội.



Cao Thuận công hãm Lịch Hạ Tthafnh, Giang Đông đã tính toán bước tiếp

theo, bởi vì tứ thủy thông với hoàng hà, nắm lấy Lịch Hạ thành là thành

trì mấu chốt, Tôn Quyền sớm đã chờ lệnh liền mang năm vạn thủy quân từ

sông Hoài xuống Hán thủy, tới Dã Trạch chạy nhanh tới Hoàng Hà, trở

thành lương đạo quan trọng nhất ở đông tuyến.



Thủy phận của Tôn Quyền xâm nhập vào Hoàng Hà, lập tức chuyển tới Duyện

Châu, đại bộ phận Sơn Đông hình thành tình thế giáp công với Tào Tháo,

cộng thêm binh mã chủ lực của Tào Tháo đã lui về phía Hà Bắc, dưới sự uy hiếp không chiến mà hàng.



Bởi vì Lịch Hạ thất thủ, đông quận Hạ Hầu Đôn cảm thấy thế đơn lực bạc,

cộng thêm Tôn Quyền khu quân nhập Hoàng Hà, hoàn toàn chặt đứt liên hệ

tiếp tế, bọn hắn chỉ có thể lui về bờ bắc Hoàng Hà, đến lúc này vùng

Duyện Châu đã hoàn toàn rơi vào trong tay của Trương Lãng.



Sau khi chiến dịch Lịch Hạ trong mơ hồ Trương Lãng đã thay thế địa vị của Tào Tháo, trở thành đệ nhất bá chủ Trung Nguyên.