Phong Lưu Tam Quốc

Chương 520 : Lữ Anh (thượng)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Chỉ nghe Hoàng Tự nói:



- Mới vừa rồi khiêu chiến, chỉ biết người nọ tên là Lữ Anh.



- Lữ Anh, ngươi nói là Lữ Anh sao? Hắn chính là sư huynh của Nguyệt Anh.



Trương Lãng trừng lớn, dùng một bộ dạng không tin nổi mà nhìn Bàng Thống.



- Đúng lúc này có vệ binh đến báo:



- Bẩm chúa công Tức Khâu thành phái người cầu kiến.



- Nhanh như vậy sao?



Trương Lãng sau khi kinh ngạc liền khôi phục bình tĩnh.



Chưa đợi Trương Lãng mở minệg, Bàng Thống đã mở miệng trước:



- Lữ sư đệ, ngươi... không phải là tướng thủ Tức Khâu sao, sao lại...



Chỉ thấy người kia cười lớn:



- Sĩ Nguyên không cần kinh ngạc ta tới đây nói chuyện với Trương tướng quân.



Quách Gia và Trương Lãng lúc này mới hiểu được đây chính là Lữ Anh.



Trương Lãng kinh ngạc thầm nghĩ:



- Thật là can đảm, sau khi cho Lữ Anh ngồi, Trương Lãng mới mở miệng:



- Lữ tướng quân thật là can đảm.



- Lữ Anh đến đây là muốn mượn Trương tướng quân một ít đồ.



- Mượn gì, chẳng lẽ chiến tranh không có binh khí và đội ngũ muốn mượn binh chúng ta sao?



Người nói chuyện chính là Hoàng Tự.



Điển Vi sau lưng Trương Lãng cũng cười:



- Nói hay lắm, có cần lão Điển ta cho mượn búa không?



- Ha ha....



- Điền tướng quân coi chừng.



Bàng Thống hét lên kinh hãi chỉ thấy trong tay của Lữ Anh đã bắn ra một mũi tên, vèo tới người của Điển Vi.



Đáng tiếc đã chậm một bước, Điển Vi một tay nhổ tên trên vai, một bên hô to:



- Con bà nó, dám bắn ta.



Hoàng Tự sau lưng của Lữ Anh lập tức nhấc binh khí muốn giết Lữ Anh lập

tức, Trương Lãng lại đứng lên nhìn Điển Vi và Hoàng Tự hai người mới thu hồi binh khí trong tay.
hàng sẽ tiếp nhận còn không thì đại quân sẽ cường công Tức Khâu.



Lữ Anh bình thản nói với phó tướng:



- Lưu tướng quân lập tức tập hợp đại quân, không để cho Trương Lãng công hãm, bắn tên ngăn chặn quân Giang Đông.



Nhất thời, trên tường thành Tức Khâu xuất hiện một đám người, Hoàng Tự

lúc này hoàn toàn hết hi vọng, xem ra Lữ Anh muốn ngạnh chiến đến cùng.



Lúc này Trương Lãng cũng đã tới, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên hét lớn:



- Giết....



Nương theo thanh âm này, liên tục cường nỏ xa bắn ra từng mũi tên, xé gió lao về phía Tức Khâu.



Từng thanh âm thảm thiết vang lên, sau khi đợt công kích đầu tiên trôi qua, binh sĩ của Lữ Anh đã tổn thất phân nửa.



- Ầm ầm...



Sau một hồi công thành, cửa thành cuối cùng cũng đã sụp đổ, nương theo

thanh âm thảm thiết của quân Tào, cuộc chiến Tức Khâu đã chấm dứt.



Lữ Anh mặc dù có thuật bẫy rập võ nghệ cũng không kém, nhưng vẫn không

chống được Hoàng Tự sau khi xông vào thành, một đường mạnh mẽ lao tới,

quân Tào dưới lê hoa đao của hắn vong mệnh vô số.



Hoàng Tự xông tới trước mặt Lữ Anh đấu với nhau mười hiệp nếu như không

phải Trương Lãng muốn giữ mạng của Lữ Anh thì Lữ Anh đã sớm chết dưới

loạn đao.



Hoàng Tự trói hắn lại, Lữ Anh tới trước mặt Trương Lãng mà vẫn không đổi sắc:



- Trương tướng quân ta thua rồi, giết ta đi.



Trong giọng nói mang theo vẻ vô cùng không cam lòng.



Trương Lãng bỗng nhiên cười to:



- Ha ha mau cởi trói cho Lữ tướng quân.



Lữ Anh không hiểu thấu mà nhìn Trương Lãng mà Trương Lãng lại cười;



- Ha ha Lữ tướng quân kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tào Tháo hiện tại lui về Hà Bắc, không cách nào viện trợ ngươi, hơn nữa Tào Tháo còn

hiệp thiên tử lệnh chư hầu hắn đáng để ngươi bán mạng sao?



- Trương tướng quân không cần nhiều lời, Lữ Anh đã thua tuy nhiên muốn ta phản bội thừa tướng thì giết ta đi.



Lữ Anh trả lời.



Đúng lúc này hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó:



- Trương tướng quân sư phụ ta có ở trong quân doanh sao?