Phong Lưu Tam Quốc

Chương 62 : Xông vào Tư Đồ Phủ

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


Trương Lãng thở dài một hơi, trong lòng tảng đá đã rớt xuống một nửa. Nhưng hắn sợ Thái Ung không chịu nổi, chưa đến Từ Châu đã ngã bệnh nửa đường.



Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi:



- Thái đại nhân tính dùng cách gì chào từ biệt Đổng Trác?



Thái Ung cảm giác cực kỳ mệt mỏi, suy sụp tinh thần nói:



- Ta tự có cách.



Sau đó ông run run nói:



- Trời không còn sớm, lão phu đi chuẩn bị chút, sáng sớm mai xuất phát. Chi Thanh ngày đêm bôn ba, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.



Trương Lãng gật đầu, nhìn vẻ mặt già nua của Thái Ung nay bỗng già thêm mười tuổi, bước đi loạng choạng, lưng còng.



Trương Lãng thấy Thái Ung rời đi, mình đi theo thị nữ dẫn tới phòng khách.




Trương Lãng vừa đánh vừa lùi.



Giết đến sân trước đại đường hắn chợt phát hiện một ông lão diện mạo bất phảm, có rất nhiều binh sĩ vây quanh đứng từ xa quan sát bên này.



Trương Lãng mừng như điên, người này chắc là Vương Duẫn rồi. Trương Lãng định bắt giặc thì trước bắt vua, vội quát hai tiếng, múa đao kín không kẽ hở, bỗng chốc đám vệ binh sợ hãi đao khí của hắn bá đạo, không dám tiến lên. Trương Lãng dễ dàng đánh lùi đám binh sau đó vọt lên xuống vài cái, xung phong tới trước mặt ông lão quần áo hoa lệ. Vệ binh bên cạnh ông lão đó thấy người tới dũng mãnh không thể đỡ, bị đám vệ binh ngăn cản mà vẫn bước chân như bay, tên nào cũng kinh sợ rút đao bảo vệ người đó.



Ngược lại ông lão không đổi sắc mặt, râu dài phất phơ.



Trương Lãng bước chân như mèo, đợi mấy vệ binh có chút cân lượng bao vây thì bỗng nhảy lên, một cước đá bay một vệ binh trước mặt đập vào thủ lĩnh vệ binh xông lên, nhân lúc gã vội né thì như mũi tên rời cung xẹt qua cạnh gã. Sau đó hắn lăn một vòng, tránh nhát đao hai vệ binh hợp thành. Không chờ ông lão kịp trốn thì đem đao gác trên cổ ông. Hàng loạt động tác như mây bay nước chảy, tương đương thực dụng và ưu mỹ.



Trương Lãng bắt chặt ông lão, giơ ngang đao uy hiếp nói:



- Các ngươi không được tới đây, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!



Đám binh sĩ ném chuột sợ vỡ đồ, ngây ra tại chỗ, thoáng chốc không biết làm sao.