Phong Lưu Tam Quốc

Chương 92 : Trương Huân cao ngạo

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


Trương Huân gật nhẹ đầu dùng thanh âm thô hào mà nói:



- Tuy nhiên quân Từ Châu vừa đánh lui ba mươi vạn quân Tào Tháo không thể xem thường.



Xem ra Trương Huân cũng sợ Tào bằng không cũng không nói như vậy.



Ánh mắt gian tà của Tuân Chính di chuyển không phục mà nói:



- Tướng quân cần gì phải làm mạnh chí khí của người khác diệt uy phong của mình với võ nghệ của tướng quân không đầy ba hiệp sẽ trảm được Trương Lãng, ta sẽ kiệt lực giúp tướng quân hò reo trợ uy.



Tuân Chính này xem ra không có gì tốt chỉ giỏi việc vỗ mông ngựa.



Thuộc cấp Trần Lan nhìn cảnh tượng này vô cùng không vừa mắt trong lòng hắn đã sớm có ý kiến với Tuân Chính nhưng trở ngại hắn là em vợ của ái tướng Kỷ Linh của Viên Thuật cho nên mới nhường nhịn lúc này lạnh lùng nói:



- Trương Lãng dùng sáu vạn binh mã đánh bại 30 vạn đại quân của Tào Tháo mà chúa công dùng mười vạn tinh binh đánh không lại Tào cho thấy Trương Lãng không phải là người đơn giản.



Trương Lãng tính tình ngay thẳng, nói thẳng mọi chuyện Lôi Bạc ở bên cạnh hắn có giao hảo tốt nhiễm tính tình của hắn cũng lạnh lùng nói:



- Thủ hạ của Trương Lãng là Cao Thuận Điển Vi có sức vạn phu khó đỡ Trương Liêu Thái Sử Tử ở dưới thành Tiểu Bái cũng đánh ngang tay với Hạ Hầu huynh đệ, nhớ ngày đó đại tướng Kỷ Linh của chúng ta cũng không chống nổi Hạ Hầu Đôn 50 chiêu cho thấy hai người này vũ dũng tới đâu.



Lôi Bạc này thể hình tương đương rắn chắc tứ chi cường tráng trên mặt còn có vết đao đôi mắt không lớn nhưng toát ra vẻ âm trầm.



Tuân Chính cười nói:



- Quân Tào Tháo lúc đó tuy 30 vạn nhưng hầu hết đều là hàng binh Khăn Vàng, huấn luyện chưa lâu tâm tình bất ổn thua cũng là điều bình thường. Mà Cao Thuận Điển Vi chỉ có cái dũng của kẻ thất phu cần gì phải sợ, mười vạn tinh binh Hu Dị chúng ta đã tôi luyện mỗi người đều dũng mãnh vô cùng, chỉ cần tướng quân xung phong xuất chiến dĩ nhiên có thể đánh bại binh mã Từ Châu.



Lôi Bạc hừ nhẹ một tiếng mà cười lạnh:



- Đã như vậy phiền Tuân Chính tướng quân xuất chiến bảo vệ sự bình an của Hu Dị.




Hắn hét lớn thúc hoàng tông mã phóng đi, hai bên quân sĩ hò hét trợ uy.



Hai bên giao chiến một hồi cánh tay của Nhạc Tựu đã chấn động, lòng bàn tay run rẩy Thái Sử Từ thương tật như điện khí lực của Nhạc Tựu không theo kịp đại đao bị đập bay trong lòng hắn kinh hãi, muốn đánh vài chục hiệp nữa sau đó trá bại mà về không ngờ hắn dốc toàn lực qua ba hiệp đã thật sự bại.



- Mua mau lui lại.



Nhạc Tựu vừa chạy trốn đã hô to với đám binh sĩ.



Thái Sử Từ làm sao có thể bỏ qua hắn dốc ba nghìn binh lính Từ Châu đuổi theo.



Một đường truy đuổi tới chân núi Hoài Châu bỗng nhiên Thái Sử Từ ghìm cương ngựa lại, con ngựa hí dài một tiếng, thương thép ở tay trái vung lên, ý bảo quân đội dừng lại.



Dương Hoài Sơn địa thế phập phồng bất định phó tướng ở bên cạnh thấy Thái Sử Từ lo nghĩ thì tiến lên nói:



- Núi này tên là Hoài Sơn địa thế khó đi, nếu như có phục quân thì chúng ta thật sự không ổn.



Thái Sử Từ cười lạnh một phen, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Sơn mà trầm tư vài dây sau đó hắn để một số binh sĩ về hồi báo cho Trương Lãng, để Trương Lãng phái binh tiếp ứng, lại để ba nghìn binh sĩ dùng tốc độ cao nhất tiến lên.



Phó tướng bên cạnh góp lời:



- Tướng quân không thể ở phái Nam Hoài Sơn yên tĩnh vô cùng sợ có phục binh.



Thái Sử Từ trầm giọng nói:



- Quân ta đã là tiên phong thì phải mạnh mẽ lao tới.



Sau đó hắn liền mang quân đuổi theo.