Phong Lưu Tam Quốc
Chương 99 : Vấn đề lương thảo
Ngày đăng: 01:57 20/04/20
Thái Sử Từ lần này trầm tư ngẫm lại:
- Nhân tố ảnh hưởng sĩ khí rất nhiều. Nhưng muốn nói ảnh hưởng nghiêm trọng, chính là trong quân thiếu lương thực.
Đột nhiên Thái Sử Từ liền minh bạch ý tứ của Trương Lãng, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
Trương Lãng nhẹ gật đầu, gương mặt lạnh lùng lại bỗng chốc tươi cười:
- Không sai, lần này Viên Thuật cho Thượng tướng Lý Phong lãnh ba vạn đại quân đến Tứ Châu, đoạn lương đạo của ta, cướp tiếp tế của ta. Đây chính là con đường tính mạng của quân ta. Cấp cho Tử Nghĩa một vạn quân mã, nhất định phải cùng với Từ Thịnh bảo vệ lương thảo, không được để mất để quân ta an tâm mà chiến đấu.
Thái Sử Từ nghiêm túc nói:
- Mạt tướng nhất định bảo vệ lương thảo không tổn hao gì. Nếu như mất một hạt thóc hạt gạo, nguyện chấp nhận quân phạt.
Trương Lãng vỗ vai Thái Sử Tử, vui vẻ nói:
- Đi thôi!
Thái Sử Từ sắc mặt nghiêm trọng, nhẹ gật đầu rồi lúc này mới xoay người rời đi.
Trương Lãng lại tiếp tục điểm tướng, đưa lưng về phía mọi người, quát to:
- Hàn Cử, Yến Minh.
Hai người đồng thời bước ra khỏi hàng, trên mặt đều hiện lên sắc thái vui mừng. Điều này nằm ngoài ý muốn của hai người mà cả những mưu sự của Trương Lãng cũng cảm thấy kỳ quái. Bọn họ chỉ biết rằng hai người này là thủ lĩnh binh mã của Trương Lãng, nhưng lại không biết hai người này như thế nào lại huấn luyện được hắc ưng vệ. Trương Lãng lần đầu xuất động binh mã tư gia. Đây chính là bộ đội đặc chủng thời cổ đại, có thể giải quyết tình huống thập phần khó khăn.
Hai người một trái một phải, đứng như cây sắt, sắc mặt kiên nghị, không có một điểm biểu lộ nào. Xem ra phương pháp huấn luyện của thế kỷ 21 cũng có tác dụng hiệu quả.
Trong tiếng chém giết rung trời, tiếng nói của Triệu Vân vẫn truyền đi rất xa, phiêu lãng trong bốn phía. Có thể thấy y trung khí mười phần khiến bọn binh lính bốn phía người nào cũng kinh hãi.
Điển Vi nhướn đôi mắt to như chuông đồng, cầm trong tay lưỡng thiết kích, vừa hưng phấn ngửi lấy mùi máu tươi nồng đậm, vừa hỏi Triệu Vân:
- Tử Long, hiện tại như thế nào cho phải?
Triệu Vân tay rung ngân thương, quay đầu lại nhìn Điển Vi, khuôn mặt tuấn tú trầm trọng, vung tay hô to:
- Kế của chúa công đã tính toán, tất có lương mưu. Chúng ta chia nhau ra tử chiến. Vân tự lĩnh quân cản đường Trương Huân, còn huynh thì có thể toàn lực vây giết tàn quân Tuân Chính.
Điển Vi trời sinh tính trung hậu, thấy Triệu Vân mạo hiểm, nhường sự an toàn lại cho mình thì không khỏi thẳng người, tràn đầy sát khí cường liệt, hai mắt to như đèn lồng, áp vào binh lính của hắn đều bị dọa lùi ba phần:
- Không thể, ta đến đón đầu Trương Huân. Tử Long đi giết tàn quân Tuân Chính.
Triệu Vân thanh âm trầm khí, sắc mặt kiên quyết, không có một tia do dự, quyết không cho Điển Vi nói thêm cái gì, quát to:
- Không tranh giành nữa, mau đi đi.
Nói xong thì vung tay hét lớn, lĩnh một vạn quân mã, tức tốc lui về phía sau ngăn trở viện quân Trương Huân.
Điển Vi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai chân kẹp hông ngựa, vận kích như bay, vừa thống lĩnh một vạn binh sĩ ra sức bao vây tàn quân Tuân Chính, vừa như lệ quỷ đồng dạng hí lên:
- Binh sĩ Từ Châu, giết hết bọn chúng cho ta. Giết…..
Binh sĩ Từ Châu như được khích lệ, cùng lớn tiếng kêu giết, khí thế cường lực bay lên.