Phong Lưu Thánh Vương
Chương 11 : Đồng hành
Ngày đăng: 18:54 30/04/20
Hoàng Tung sơn mạch là một bảo khố to lớn, nào là linh thảo dị quả trân quý, các mỏ kim loại quý giá, ngoài ra còn có thịt linh thú thập toàn đại bổ có tác dụng không dưới linh dược đang chờ người đến khai thác nhưng muốn khai thác những linh thảo, khoáng sản, linh thú này thì ngoài có thực lực mạnh mẽ ra thì cần có thiên đại vận khí. Hai người đi cả ngày cũng là không có chút thu hoạch nào, khi màn đêm buông xuống, bọn họ tìm sơn động sạch sẽ đi vào, đốt lửa đuổi đi giá lạnh. Lý Hông Vân xấu hổ còn chưa tiêu nên không mở miệng nói chuyện với Lý Hàn.
Lý Hàn thấy vậy liền vui lòng thanh tĩnh, tựa trên vách đá nhắm mắt lại điều tri thương thế trong người, vì thân thể hắn mới khôi phục có năm phần nên hắn phải nắm chặt thời gian để có thể hồi phục nhanh chóng nếu han91 không muốn làm mồi trong miệng thú nên hắn không có tâm tư đi quan tâm tới vị đại tiểu thư ở kế bên mặc dù tiểu thư này rất đẹp.
Nhìn bộ dáng Lý Hàn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng Lý Hồng Vân không nhịn được lại bốc lửa ( Phụ nữ đúng là khó hiểu)
Chính mình lớn lên rất xấu sao? Tên khốn kiếp này không ngờ cũng không nhìn nàng, mà là nhắm mắt lại! Phải biết rằng Thập Linh Tông có bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt vây quanh nàng, chính là cùng nàng nói chuyện một câu nói cũng sẽ vô cùng hưng phấn, hiện tại Lý đại tiểu thư an vị ở bên người, tên khốn này cũng là làm bộ nhắm mắt lại?
Ghê tởm!
Khóe miệng Lý Hồng Vân khe khẽ co quắp, trong đầu tưởng tượng bộ dáng Lý Hàn quỳ gối dưới chân chính mình, khóc rống cầu xin nàng tha thứ, nghĩ tới chỗ đắc ý, không khỏi bật cười lên.
Tiếng cười phát ra, nàng cũng biết hỏng rồi, đúng như dự đoán, chỉ thấy Lý Hàn mở mắt dùng ánh mắt cổ quái liếc mắt nhìn chính mình một cái!
Bị nhìn khinh bỉ! Cư nhiên bị nhìn khinh bỉ!
Nàng xấu hổ và giận dữ thiếu chút nữa đập đầu vào trên vách đá.
Nàng quay lưng không nhìn tới Lý Hàn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm một tảng đá hơi hơi nhô ra trên vách núi đá, phảng phất như coi nó trở thành Chu Hằng, vừa hận hận nghiến răng nghiến lợi, vừa dùng đầu ngón tay vẽ ra các vòng tròn nguyền rủa trên mặt đất, trong lúc vô tình mí mắt dần dần nặng, tiến vào mộng đẹp.
- Tên ghê tởm này! Bổn tiểu thư nhất định, nhất định, nhất định sẽ thu thập ngươi!
Nàng lầm bầm nói mớ.
Lý Hàn không để ý tới suy nghĩ của Lý Hồng Vân mà tiếp tục nhắm mắt để chữa thương, cả hai người một người ngủ một người chữa thương cùng nhau trải qua một buổi tối an bình. Sáng hôm sau, khi bình minh chiếu vào trong động thì Lý Hàn mở mắt ra trước, hắn trước tiên thức tỉnh Lý Hồng Vân rồi hắn ra ngoài tìm nước để rửa mặt. Khi cả hai đều vệ sinh xong thì lấy thịt khô ra ăn nhưng khi Lý Hàn ăn thì cảm thấy miếng thịt này vô cùng nhạt nên hắn quyết định đi săn thú để ăn, Lý Hồng Vân thấy vậy cũng không để ý mà tiếp tục ăn thịt khô của nàng nhưng miếng thịt này nhạt vô cùng nên nàng cũng chẳng có hứng thú ăn. Một lát sau Lý Hàn quay về, trên tay của hắn cầm theo một con thỏ rừng. Hắn dùng nước tuyết rửa sạch nội tạng nhưng hắn lại không nhổ lông mà để lại rồi hắn dùng linh khí bay ra sau một cây cổ thụ, lúc sau thì trên tay hắn một bó lá cây to, Lý Hàn trong lúc vô tình thì phát hiện loại lá này giống như lá dứa, trong lá có mang theo một hương thơm nhàn nhạt, dùng để làm đồ nước là tốt nhất. Lý Hàn để đó rồi đi chỗ khác, một lát sau hắn xuất hiện và trên tay hắn có không ít bùn đất. Lý Hồng Vân thấy vậy liền kinh ngạc không thôi nên nàng cầm một ít lên coi thử thì thấy bùn đất này còn ướt át, có màu vàng.
- Tần Hạo Thiên, ngươi lấy nhiều bùn đất này làm gì?
Lý Hồng Vân nói ra, thần sắc nghi hoặc hỏi.
- Cái này dùng để làm đồ ăn, tí nữa cô sẽ biết.
Đi được mười mấy phút, Lý Hàn chợt ngừng chân vì hắn ngửi được một hương thơm đặc biệt truyền đến
- Tần Hạo Thiên, chuyện gì vậy?
Lý Hồng Vân đi tới mấy bước, thấy Lý Hàn không đi theo nên quay đầu lại hỏi. Lý Hàn không nói ra tên thật của mình vì hắn đoán được vị đại tiểu thư này có bối cảnh rất sâu nên khi nàng hỏi tên của hắn thì hắn dùng tên kiếp trước của mình để trả lời vì hắn không muốn gây rắc rối cho Lý gia. Lỗ mũi của hắn khẽ co rút lại một cái hỏi:
- Cô có ngửi thấy hương thơm gì không?
- Có à, sao tôi không ngửi thấy.
Nghe Lý Hàn hỏi vậy thì nàng hít một hơi nhưng nàng chẳng ngửi thấy bất cứ hương thơm gì cả nên nàng hỏi ngược lại, Lý Hàn cảm thấy khó hiểu vì hắn bây giờ vẫn còn đang ngửi được mùi thơm đặc biệt đó nhưng tại sao Lý Hồng Vân lại không ngửi được. Lý Hàn không biết vì thân thể của hắn là tiên nhiên linh thể nên lục giác của hắn vượt xa người thường gấp mười lần nên những thương thơm hay âm thanh ở khoảng cách xa mà người thường không thể cảm nhận được thì hắn lại có thể. Lý Hàn quyết định đi theo hương thơm, Lý Hồng Vân thấy Lý Hàn quay đầu đi sang hướng khác thì cảm thấy kì quái nhưng nàng vẫn đi theo hắn. Đi thêm mười lăm phút thì hương thơm càng đậm, ngay cả Lý Hồng Vân cũng có thể ngửi được. Đi thêm ba phút nữa thì trước mặt hai người là một sơn động khá là to, bên trong động có bông hoa cao cỡ tay người, trên cây có bảy lá và trên đỉnh thì nở một bông hoa. Lý Hàn dám chắc hương thơm chắc được phát ra từ đoá hoa này.
- Đây là...Thất Diệp Thiên Mộc Hoa.
Lý Hồng Vân thấy được bông hoa thì kinh ngạc kêu lên.
Thất Diệp Thiên Mộc Hoa là linh dược tam giai trung cấp, có công hiệu sinh cơ hoạt cốt, đối với linh giả tu luyện Mộc thuộc tính có chỗ tốt cực lớn, có thể khiến cho linh giả Mộc thuộc tính tăng nhanh lĩnh ngộ công pháp Mộc hệ, là linh thảo hiếm thấy vạn kim khó cầu. Lý Hồng Vân nước ngụm nước bọt, loại linh thảo tam giai trung cấp này ở ngoại vi Hoàng Tung sơn mạch cơ hồ là khó gặp trừ khi có đại vận khí, không ngờ ở đây nàng lại có thể bắt gặp nó. Đúng là vận khí đại phát, nàng nhanh chóng chạy vào trong hang còn Lý Hàn nhìn gốc linh dược làm hắn nhớ mình đã quên một việc vô cùng quan trọng.
- Hỏng rồi!
Lý Hàn lúc này mới ra rằng bất cứ linh dược nào đều có linh thú bảo vệ, càng là linh dược cấp bậc càng cao thì nhất định sẽ có linh thú cường đại để bảo vệ.
- Lý cô nương, dừng tay!
Lý Hàn thấy Lý Hồng Vân đã chạy đến kế bên Thất Diệp Thiên Mộc Hoa nên hắn nhanh chóng hét lên nhưng đã quá chậm, vì quá hưng phấn nên nàng không nghe được lời của Lý Hàn, nàng hết sức cẩn thận đem Thất Diệp Thiên Mộc Hoa và nhanh chóng bỏ vào hộp gấm để bảo tồn. Khi nàng vừa đống hộp gấm lại thì một tiếng rống chứa đầy tức giận từ phương xa truyền tới, nghe thấy tiếng rống thì cả hai người đều phun ra một ngụm máu. Lúc này thì Lý Hồng Vân mới biết mình đã gây ra đại hoạ rồi, nàng nhanh chóng chạy đến kế bên Lý Hàn rồi mở miệng nói:
- Hạo Thiên, là lỗi của ta.
- Bây giờ còn nói cái này làm gì nữa. Chúng ta mau chạy đi.
Nói xong, hắn nhanh cầm tay Lý Hồng Vân mà quay đầu bỏ chạy. Khi hai người họ đi được một phút thì tại hang động xuất hiện một con hầu cao hơn hai thước, toàn thân con hầu đều là lông màu xanh, đôi mắt của nó có một màu đỏ khát máu, kết hợp với hình thể to lớn kia, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách cực đại. Nếu có linh giả ở đây thì sẽ nhận ra con hầu này chính là linh thú Mộc Diệp Hầu. Mộc Diệp Hầu trường thành chính là nhị giai linh thú, trời sinh có tính hiếu chiến và tàn nhẫn, thường lấy óc của các sinh vật khác làm thức ăn. Nó may mắn tìm được một gốc Thất Diệp Thiên Mộc Hoa ở khu vực ngoại vi này nên nó vô cùng chăm sóc gốc linh dược này để khi gốc linh dược này thành thục thì chỉ cần nó nuốt vào thì có thể làm tăng thực cho nó, không ngờ hôm nay nó mới vừa ra ngoài tìm con mồi thì đã bị kẻ khác lấy mất làm nó tức điên lên được. Nó vào trong hang động thì nó ngửi thấy một mùi thơm, nó nhanh chóng hít vào một hơi rồi nhanh chóng chạy theo hướng Lý Hàn vừa bỏ chạy.