Phong Lưu Thánh Vương
Chương 116 : Tiêu Mị!
Ngày đăng: 18:55 30/04/20
Lý Hàn đang ngủ yên thì đại môn của biệt viện cũng là vang lên, hắn khe khẽ sửng sốt, là ai tới đây trễ như thế?
Đi tới mở cửa viện ra, chỉ thấy một cô gái cả người che ở trong áo choàng đang uyển chuyển xinh đẹp đứng ở cửa, mặc dù áo choàng hơi có vẻ rộng thùng thình, nhưng lại có thể dễ dàng thấy vóc người có lồi có lõm mê người của nàng, chỉ một cái liếc mắt sẽ làm cho người ta bốc hỏa, dục hỏa lan tràn.
Đây tuyệt đối là yêu tinh trời sanh, chỉ là vóc người cũng sẽ làm cho người ta sinh ra vô số ý nghĩ hạ lưu.
- Lý công tử, muốn gặp ngươi thật đúng là không dễ dàng.
Nàng kia thản nhiên cười, kéo áo choàng xuống, nụ cười vui buồn lẫn lộn.
Mắt to quyến rũ ngập nước, có một mị lực yêu diễm, mị thái tận xương, phảng phất như bị nàng nhìn một cái thì trong lòng như có một cái tay đang cào loạn. Nhưng khi lột áo choàng xuống thì đường cong nóng bỏng của nàng làm cho mị lực của nàng bay lên theo cấp số nhân.
Bàn về dung mạo, nàng và Liễu Mị Nương, Hàn Vũ Liên chúng nữ không phân cao thấp, nhưng một ít đầu độc của cổ mỵ hồng trần ngay cả Liễu Mị Nương cũng kém hơn.
Đây thật là một yêu tinh dụ dỗ đến tận xương tủy.
- Tiêu phu nhân?
Chu Hằng có mấy phần khẳng định, bởi vì trên đời này sợ rằng không có nữ nhân thứ hai có thể có được mị lực yêu mị như vậy.
- Ta chính là Tiêu Mị.
Vưu vật kia hé miệng cười một tiếng, sau đó lộ ra một tia u oán.
- Lý công tử cũng không mời ta vào nhà ư, gió lạnh bên ngoài lớn như vậy, thân thể ta yếu đuối, sẽ bị lạnh!
Đây tự nhiên là nói dối, nàng cũng là tu vi Linh Hải Cảnh, làm sao có thể sẽ bị lạnh?
Nhưng nàng trời sanh mị hoặc, biểu tình ai oán này của nàng sẽ làm người ta thấy yêu tiếc, cũng làm cho lòng người sinh ra ý nghĩ thương xót, lại để cho người ta sinh ra dục vọng bạo ngược mãnh liệt, khát vọng nhìn thấy bộ dáng buồn bã chuyển thành cầu xin tha thứ của nàng ở dưới hạ thân mình.
Chu Hằng cả kinh, vội vàng thu nhiếp tâm thần, hắn có thể khẳng định nữ nhân này cũng không thông hiểu mị công, mà đúng là vưu vật trời sanh.
Mị công là làm bộ, mà nàng cũng là tự nhiên, nhất cử nhất động hồn nhiên thiên thành, sâu tận xương tủy.
- Mời!
Lý Hàn mở cửa, làm động tác mời nàng vào. Dù sao người ta đã đến tận đây, đâu thể nào để người ngoài cửa được chứ.
Tiêu Mị cười cười, đi vào trước. Đợi Tiêu Mị đi vào rồi hắn mới vào.
Sau khi sửng sốt, nàng mới khanh khách cười duyên nói:
- Lý công tử, chẳng nhẽ phương diện kia của ngươi không ổn sao?
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hạ bộ Lý Hàn, dụng ý không nói cũng hiểu.
Nàng tinh thông nam nữ chi đạo, biết nam nhân đều sĩ diện, những lời này khẳng định sẽ khiến Lý Hàn nhảy dựng lên. Nhưng nàng đánh giá thấp Lý Hàn qua rồi, hắn sẽ không vì sĩ diện của mình mà phải đi chứng minh cái gì cả. Lý Hàn cười ha hả, nói:
- Tiêu phu nhân, sắc trời đã khuya, ngươi cũng nên trở về đi.
- Sắc trời quá muộn, một mình người ta trở về không an toàn, bên ngoài người xấu nhiều lắm, nếu để bọn họ bắt được ta, khẳng định sẽ hung hăng chà đạp ta, Lý công tử ngươi sẽ nhẫn tâm sao?
Tiêu Mị làm bộ ủy khuất nói với Lý Hàn.
Lý Hàm nói:
- Tiêu phu nhân, sự kiên nhẫn của ta có hạn.
- Vậy cũng chớ nhịn, làm ta đi.
Lý Hàmn càng cự tuyệt, Tiêu Mị càng muốn cùng nam nhân này đảo điên loan phượng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm môi một cái, mị thái mười phần. Rồi nàng nằm trên bàn, vểnh cao cặp mông đầy đằn của mình lên, hi vọng Lý Hàn có tiến vào trong người nàng.
Lý Hàn nhìn tư thế của Tiêu Mị mà nuốt một ngụm nước bọt rồi hắn lắc đầu, hắn kéo nàng lên, đẩy ra ngoài cửa sau đó quăng áo khoác cho nàng rồi đóng cửa lại.
- Về đi!
Tiêu Mị kinh ngạc vì không ngờ Lý Hàn không những bị nàng hấp dẫn mà còn dám đuổi nàng về, một lúc sau hoàn hồn lại, quay sang cửa phòng cười khanh khách, cất giọng nói:
- Tiểu nam nhân, ta nhất định phải ăn được ngươi.
Nàng xoay người, chùm áo khoác lên người rồi phiêu nhiên rời đi.
Tuy rằng đưa đi một vưu vật xinh đẹp câu hồn đoạt phách, nhưng trong lòng Lý Hàn làm cách nào cũng không yên được.
Bây giờ Mị Nương đã nghỉ ngơi rồi nên hắn không muốn làm phiền nàng, vì thế hắn liền rút kiếm, diễn tập Diệt Nhân thức thứ hai để quên đi yêu tinh Tiêu Mị này. Qủa nhiên hắn liền chìm đắm trong kiếm đạo, quên đi hình dáng của Tiêu Mị.
Qua đến sáng ngày hôm sau thì Lý Hàn mới biết vì sao các tộc trưởng gia tộc kia lại bỏ đi như vậy, là vì có người phát hiện ra Liệt Thiên Hoa.