Phong Lưu Thánh Vương
Chương 220 : Mập mờ!
Ngày đăng: 21:23 20/05/20
- Lý, Lý Hàn....
Ngay lúc Lý Hàn đi tới cửa, tay đặt lên chốt cửa, tâm tình không còn hy vọng định mở cửa đi ra thì Lý Hồng Ngọc đột nhiên gọi tên hắn.
Lúc này, tâm tình vô vọng của Lý Hàn liền kích động phấn khởi, cảm giác như vừa rơi vào địa ngục địa thất vọng lại trong nháy mắt ngắn ngủn thoáng đã được bay lên thiên đường, có thể nói chính là biến hóa từ buồn thành vui mừng!
Tuy vậy, sắc mặt Lý Hàn vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Lý Hồng Ngọc, thản nhiên hỏi:
- Sư nương, còn có việc gì sao?
- Ưm... vừa rồi, vừa rồi là ta có chút phản ứng không phải, kỳ thật… cởi, cởi quần áo cũng không có việc gì, là ta suy nghĩ nhiều. Nếu như người không ngại thì nhân tiện giúp ta xoa bóp lưng một chút, nếu như tốn nhiều thời gian của ngươi thì không cần cũng được.
Lý Hồng Ngọc vừa ngập ngừng vừa nhẹ nhàng nói, ngữ khí thẹn thùng của nàng giờ phút này trong tai Lý Hàn đúng là rất hấp dẫn lòng người.
- Ha hả, làm gì mà mất nhiều thời gian chứ, ta rất vui vì giúp được sư nương. Như vậy, sư nương đồng ý rồi?
Lý Hàn cười cười, hỏi.
Lý Hồng Ngọc khẽ cắn môi dưới, gật đầu, trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp rõ ràng chớp động một tia nhộn nhạo thẹn thùng phong tình.
Lý Hàn sau khi nghe vậy vội vàng đi về tới bên giường, sợ nàng lại đột nhiên lại đổi ý.
- Vậy, vậy ta cởi váy ngủ trên người ra nha?
Lý Hồng Ngọc chớp mắt hỏi, ngữ khí cùng nét mặt hấp dẫn mê người.
Cả hai đều nghe được nghe được động tĩnh bên ngoài, thân thể của Lý Hồng Ngọc nhất thời bỗng trở nên cứng ngắc. Chưa kịp để cho hai người trong đầu suy nghĩ thì tiếng gõ của liền vang lên cộng với thanh âm của Lý Hồng Vân truyền vào trong.
- Mẫu thân, mẫu thân....
Giờ khắc này, Lý Hàn cũng có chút cứng ngắc thẫn thờ. Hiển nhiên, Lý Hồng Vân đến đây để tìm sư nương, nhưng giờ nếu để nàng thấy được cảnh này thì hắn dù có trăm cái mồm cũng không thể giải thích nổi!
- Tiểu....tiểu Vân đến!
Nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài, Lý Hồng Ngọc theo phản ứng bật người ngồi dậy. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ bối rối, trong lòng nàng cũng rất lo lắng nếu bị con gái thấy Lý Hàn trong phòng mình với tình cảnh này sẽ xảy ra thiên đại hiểu lầm.
Nhưng, lúc này ánh mắt Lý Hàn như ngừng lại trên người sư nương, toàn thân hắn giờ không thể nhúc nhích!
Đừng quên, hai dây cầu vai trên váy ngủ của sư nương đã bị Lý Hàn cởi xuống, sau đó do nàng cuống quít ngồi dậy nên chiếc váy đã không còn sự chống đỡ của hai cái dây nữa mà tuột thẳng xuống dưới xuống tận eo nàng!
Với lại, sau khi ngồi dậy sư nương lại đối mặt với Lý Hàn, và kết quả là nửa người trên của nàng cứ như vậy " trần như nhộng" phơi bày trước mắt mặt Lý Hàn. Tuy rằng trên người nàng còn một nửa cái "quang treo" nhưng vẫn là trần như nhộng ha!
Da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết kia, đặc biệt là đôi núi cực lớn trước ngực, trên hai cái lồng để lộ ra đôi phấn nhục cao ngất chắc nịch rồi cứ như vậy rung rung, rung rung, rung rung, rung thành một cơn sóng nhũ mãnh liệt, phập phồng không ngừng!
Hơn nữa, khi Lý Hồng Ngọc cuống quít ngồi dậy thì trước ngực lên xuống nhấp nhô càng trở nên dữ dội. Ánh mắt Lý Hàn đờ ra nhìn, trong đầu chỉ còn có một câu — sinh động muốn chết!
Đúng vậy, biên độ rung đó tuyệt đối là sinh động muốn giết người!
Lúc này, không khí mập mờ đã phát triển tới cực điểm!