Phong Lưu Thánh Vương
Chương 222 : Cô nam quả nữ
Ngày đăng: 21:23 20/05/20
Lý Hồng Ngọc bất ngờ kêu lên làm cắt ngang lời nói của Lý Hồng Vân.
Ngoài ra, tiếng kêu này của nàng là một tiếng kêu do không kìm lòng được, hoàn toàn là đột nhiên bị cái gì đó kích thích cực mạnh mà không nhịn được phát ra tiếng kêu!
Vốn Lý Hồng Vân đang vô cùng cao hứng kể về Lý Hàn, mà Lý Hồng Ngọc nghe cũng rất nhập tâm, nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó nàng lại đột ngột kêu lên một tiếng, trực tiếp làm cho Lý Hồng Vân giật cả mình!
Một lúc sau, Lý Hồng Vân mới dở khóc dở cười hỏi:
- Mẫu, mẫu thân, người không sao chứ? Người vừa rồi vì sao lại kêu lên một tiếng như vậy?
- Không, không có gì, có thể mới vừa nghe thấy con kể chuyện thật hay nên mới không nhịn được kêu lên như vậy, không có gì, không có gì đâu…
Lý Hồng Ngọc trên mặt mang theo ý cười vội vàng nói, kỳ thật nàng lúc nãy không khống chế được phải kêu lên, hoàn toàn là vì câu truyền âm của Lý Hàn, nàng đã thật sự hoàn toàn quên mất đi sự hiển diện của hắn nên tư nhiên nghe thấy có người truyền âm cho nàng nên nàng mới thất thố như vậy.
Thật ra không phải là nàng quên, thử hỏi trên đời này có nữ nhân nào có thể điềm nhiên như không khi mà mặt của một nam nhân lại gắt gao đặt ở nơi tư mật nhất trên người của mình chứ? Nhưng vì nàng đang cố gắng nén sự rung động khiến nàng run sợ kia, đủ loại rung động ngoài ý muốn sớm đã làm cho dục vọng ở sâu trong nội tâm của nàng giống như nước lớn sắp vỡ đê mà tuôn trào, khiến nàng khó có thể khống chế được vì vậy mà đầu óc nàng tạm thời không để ý đến Lý Hàn.
Sau khi lĩnh hội được ý của Lý Hàn, nàng liên nhìn Lý Hồng Vân rồi nói:
- Không phải con phải trở về mật địa sao?
- Đúng rồi ha, mẫu thân không nhắc con cũng quên luôn.
Lý Hồng Vân nghe mẫu thân nhắc thì nàng mới nhớ là mình phải trở về mật địa để tu luyện. Rồi nàng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trong chăn Lý Hàn nghe được tiếng bước chân của Lý Hồng Vân nhẹ nhàng bước ra ngoài, âm thầm hít sâu một hơi, thầm nghĩ cuối cùng sau mây đen lại thấy ánh mặt trời, thật sự là không dễ dàng, càng buồn bực hơn là phỏng chừng hắn đã thành cái bánh bao bị hấp chín!
Sau khi Lý Hồng ra ngoài liền trở tay đóng cửa lại, lúc này, Lý Hồng Ngọc mới luống cuống tung chăn lên, ngay lúc đó, nàng thấy đầu Lý Hàn đang ở gần địa phương mẫn cảm giữa hai chân mình, tư thế này khiến cho mặt nàng nhất thời nóng bừng lên, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng vô hạn.
Lý Hàn vừa đứng vừa cảm thấy khó xử, hắn phát hiện ra đôi khi vận mệnh giống như gái gọi đi trêu chọc đàn ông nhà lành, mới đầu, hắn vốn là muốn xoa bóp cho sư nương, mượn biểu hiện nhiệt tình xoa nắn để có thể gần gũi thưởng thức vóc người của sư nương, tiện thể chạm vào một chút da thịt mềm mại bóng loáng trên ngươi nàng, vậy là đủ rồi!
Nào ngờ, em gái mang cái tên vận mệnh này lại trêu ngươi hắn quá cỡ, sớm không đến muộn không đến, Lý Hồng Vân lại trở về đúng lúc, hơn nữa lại đi một mạch thẳng đến phòng sư nương. Vì vậy liền xảy ra một màn đầy mập mờ kế tiếp, cả khuôn mặt hắn chúi vào bộ phận mẫn cảm nhất trên người sư nương!
Tất cả những điều này như ứng với hai câu thơ nổi tiếng: " Ta chỉ muốn một cành hoa, ngươi lại cho cả biển lớn, ta muốn một lá phong, ngươi đưa cả rừng phong ".
Bởi vậy có thể thấy được, trong cuộc sống chọn mục tiêu không cần quá cao, khởi đầu nên thấp một chút, như thế có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
- Ách, sư nương, tôi xem Hồng Vân nàng đã đi rồi đó, có lẽ tôi nên ra ngoài thôi!
Lý Hàn đứng gần giường Lý Hồng Ngọc, mở miệng nói.
Lý Hồng Ngọc mới vừa rồi cũng không biết nghĩ ngợi tâm sự gì, khi nghe Lý Hàn nói, nàng liền ngước mắt lên, nhìn Lý Hàn vẻ sâu kín, nói:
- Ừm, nhưng ngươi hãy cẩn thận để không bị người khác phát hiện.
Khuôn mặt của Lý Hồng Ngọc lúc này đỏ rực như hoa đào xinh đẹp động lòng người, khóe mắt mang theo mấy phần xuân tình, hơn nữa giờ phút này nhìn nàng như có cảm giác đang hờn dỗi, kiểu như một người phụ nữ mới vừa cùng nam nhân điên loan đảo phượng một cách mãnh liệt, phong tình mê người không nói nên lời. Khung cảnh này khiến Lý Hàn hơi có chút ngay người, phải vài ba giây sau thì hắn mới đáp lời lại.
- Sư nương, người yên tâm.
Nói rồi hắn mở cửa phòng, sau khi xác định không có ai thì hắn nhanh chóng hóa thành một con gió, biến mất khỏi phòng Lý Hồng Ngọc.
Ngồi ở trên giường, Lý Hồng Ngọc thấy Lý Hàn đã đi khỏi phòng mình thì nàng thở phào một hơi, sau đó nàng liền cảm thấy nội khố của mình ướt đẫm, dinh dính vào người thật là khó chịu, lúc nãy nàng mới nhớ lại tình cảnh lúc đó, khi Lý Hàn đang buồn bực ở trong chăn trên người nàng và chạm vào "vùng đất thánh", nàng đã không thể tự kiềm chế được để rồi đạt đến cao trào, điều này khiến nàng thật sư rất xấu hổ.
Nàng lắc đầu cho khung cảnh trong đầu mình bay đi hết rồi nàng bước xuống giường, đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ nội y sạch sẽ, lại cầm thêm một bộ áo quần mới rồi nàng đi tắm để quét sách xấu hổ trên người mình