Phong Lưu Thánh Vương

Chương 232 : Tù nhân giảo hoạt!

Ngày đăng: 21:23 20/05/20


Lý Hàn trở về đến nơi trú quân.



Nơi trú quân có Lâm Kiếm Trần trấn thủ, các trường lão khác không biết đi đâu, mặt khác còn có mấy tên chấp sự và đệ tử đang lấy linh thạch.



Lý Hàn vẫn nghi hoặc, rốt cuộc là ai đi lấy quặng?



Linh thạch trọng yếu như vậy, chắc hẳn nhất định là đệ tử trung thành của tông môn.



Ai ngờ sau một khắc Lý Hàn nhìn về cửa động thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Chỉ thấy có mấy người lôi thôi không chịu nổi từ trong động đi ra ngoài, thấy không rõ bộ dáng của bọn họ, hai chân của bọn họ còn bị khóa lại, tựa như tù phạm giống như bình thường, trong tay đem một ít gì đó giao cho một gã chấp sự, sau đó lại hướng trong động mà đi.



- Chẳng lẽ là tù phạm của tông môn?



Lý Hàn lúc này liền hiểu ra.



Hắn đến Thập Linh Tông đã vài tháng, làm sao không nghe nói tông môn có tù phạm cơ chứ.



Hắn cũng không phải đồng tình những tù phạm này nhưng hắn cảm thấy khó hiểu cách làm của Thập Linh Tông.



Nếu như những người này là tội nhân của tông môn, trực tiếp giết là được, làm gì nhốt lại chứ, đây quả thực lãng phí lương thực.



- Những kẻ này chính là chấp sự và đệ tử của tông môn, nhưng mà bọn họ lại mượn nhờ thanh danh của tông môn phạm trọng tội, cho nên bị nhốt lại, cứu rỗi tội lỗi mà bọn họ phạm phải.



Trong lòng Lý Hàn trầm xuống, người tới cũng không biết lúc nào tới bên cạnh hắn.



Vào lúc hắn xoay người sang, chỉ thấy sư bá Lâm Kiếm Trần đang ở sau lưng, lúc này cung kính thi lễ:



- Bái kiến sư bá.



- Miễn!



Lâm Kiếm Trần nói tiếp.



- Ngươi vì sao đắc tội Mộ Dung trưởng lão? Rõ ràng bị hắn đưa tới đây đối xử như tù phạm, lại bảo ngươi đi lấy quặng?



- Việc này đệ tử cũng khó hiểu, ta và Mộ Dung sư thúc gặp mặt nhau vài lần, cũng không hiểu đắc tội hắn ở điểm nào.



Lý Hàn đáp.



Về phần Mộ Dung Bạch vì sao không vừa mắt mình thì Lý Hàn còn thật không biết, có lẽ do Liễu Đông tiểu nhân châm ngòi thổi gió, lại có lẽ là hắn đố kỵ thiên phú của Lý Hàn. Dù sao bất kể như thế nào, Mộ Dung Bạch muốn đối phó hắn, hắn tuyệt đối không thể cho lão thực hiện được.



- Nếu như Dược Phong ở không vui, về sau ngươi ở Thập Linh Phong là tốt rồi, chắc hẳn sư phụ của ngươi rất vui đấy.



Lâm Kiếm Trần nói ra.



- Hảo ý của sư bá Lý Hàn biết rõ, nhưng mà khi nào đệ tử đạt tới Tứ phẩm chi cảnh rồi quyết định cũng không muộn.



Lý Hàn đáp.



- Cũng tốt, chờ ngươi đến Tứ phẩm chi cảnh, Thập Linh Phong cũng thơm lây.



Lâm Kiếm Trần thoải mái nói, hắn nói thêm:



- Trong khoảng thời gian này ngươi ở gần đây, sư bá sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.



- Đa tạ sư bá!



Lý Hàn cảm ơn nói.
Thần sắc Lâm Kiếm Trần ngưng trọng nói ra.



Đúng lúc này thì Lý Hồng Ngọc lại nói tiếp:



- Ngoài vấn đề này thì còn một tin tức xấu khác, Hắc Báo tự mình cởi bỏ phong ấn trốn đi rồi.



- Cái gì, Hắc Báo đã tự cởi bỏ phong ấn sao?



Vài tên trưởng lão thần sắc liền trở nên hoảng sợ, nhắc tới Hắc Bố rất kiêng kị.



- Đúng vậy, ta đuổi theo một lúc thì mất bóng dáng của hắn, hắn có thể che giấu khí tức, xem ra muốn tìm hắn quá khó khăn.



Lý Hồng Ngọc đáp.



Trầm Tâm Kỳ nói:



- Tin tức Hắc Báo đào tẩu phải bẩm báo cho tông môn, nhất định phải mau chóng tìm được hắn, vạn nhất hắn quay về Hắc Sát Môn, chỉ sợ bọn chúng sẽ chú ý tới mỏ quáng của chúng ta.



- Trầm sư muội nói đúng, nhưng mà bây giờ quay về tông môn đã không kịp, ta cảm thấy nên cho hai người đi tìm tung tích Hắc Báo, một khi phát hiện hắn thì phải giết chết, một phương diện khác triệu tập tất cả chấp sự cùng đệ tử, bảo bọn họ đi vào lấy quặng, hôm nay linh thạch bên trong chỉ còn lại đến hai thành nên chỉ cần qua nửa năm là chúng ta có thể rút khỏi đây.



Lữ Huy đề nghị.



Hắn vừa nói xong cũng được một trưởng lão liền đồng ý yêu cầu này, y nói:



- Đúng vậy, hiện tại Băng Hàn Đan thập phần đầy đủ, căn bản không e ngại hỏa độc, do chúng ta động thủ lấy linh thạch thì nhanh hơn nhiều, trong chúng ta lưu một người trấn thủ, coi chừng bọn chúng, không cho bọn chúng nuốt riêng là được rồi.



- Cho dù bọn chúng âm thầm thu mấy khối cũng chẳng có gì, còn tốt hơn lưu lại chén canh cho người khác.



Một trưởng lão phụ họa.



- Nếu tất cả mọi người tàn thành, cứ làm như thế, Lữ sư đệ, Trầm sư muội, phiền toái hai người tìm kiếm tung tích của Hắc Báo, ta cùng Lý sư muội lưu thủ nơi đây, Nam sư đệ ngươi quay về tông môn một chuyến, mang việc này bẩm báo tông chủ.



Lâm Kiếm Trần an bài nói ra.



Mọi người nhao nhao gật đầu, làm việc của mình.



Kế tiếp Lâm Kiếm Trần bắt đầu triệu tập tất cả chấp sự cùng đệ tử tới, phân phó bọn họ đi vào thu thập linh thạch.



Đương nhiên trưởng lão và đệ tử Dược Phong không cần phải làm việc này.



Đây là đặc quyền của Dược Phong.



Nếu như Linh dược sư tôn quý cũng phải gia nhập khai thác lấy linh thạch, việc này truyền đi sẽ là trò cười của người khác.



Nhưng mà trong lúc tất cả mọi người hành động gấp rút, trong động có biến hóa kinh người.



Trong động đen kịt, mười hạt châu sáng ngời chiếu sáng động.



Chấp sự và vài chục đệ tử Thập Linh Tông cùng tụ tập trong động, vô cùng chen chúc.



Lâm Kiếm Trần cất cao giọng nói:



- Trên vách động có cất giữ trung phẩm linh thạch, các ngươi phải mau chúng thu thập chúng lại, đến lúc đó thống nhất giao cho ta, ai thu thập linh thạch nhiều thì khi quay về tông môn sẽ có công lao, cũng ban thưởng trăm khối trung phẩm linh thạch.



Lâm Kiếm Trầm nói ra lời này khiến tất cả chấp sự cùng đệ tử nhao nhao leo lên vách động lấy linh thạch



Trăm khối linh thạch trung phẩm, đây là ban thưởng rất phong phú, lúc bình thường, thời gian một năm chưa chắc kiếm được ngàn khối linh thạch hạ phẩm đấy.