Phong Lưu Thánh Vương

Chương 256 : Liễu Đông chết!

Ngày đăng: 01:50 23/05/20


Sau khi chia tay Nguyễn Bảo Ánh, Lý Hàn trước tiên muốn đi xem thử Bạch Tuệ Nương, hắn rời đi lâu như vậy sợ nàng sẽ vô cùng lo lắng.



Ngay khi hắn vừa đến biệt viện của mình thì thấy đại môn mở toang đồng thời hắn còn phát hiện động tĩnh đánh nhau ở hậu viện, lo sợ Bạch Tuệ Nương gặp nguy hiểm nên hắn nhanh chóng chạy đi. Khi đến nơi thì hắn phát hiện Bạch Tuệ Nương đang một mình đầu với một người mà người đó lại chính là Liễu Đông.



Nhìn thấy tình cảnh như vậy thì Lý Hàn lập tức biến mất, đến khi hắn xuất hiện lại đã ở bên cạnh Bạch Tuệ Nương rồi hắn dùng một chưởng đánh bay Liễu Đông đang đối chiến với nàng, điều này làm cho hai người kinh ngạc không thôi.



- Lý Hàn!



Ngay khi nhìn thấy rõ người mới đến, lập tức hai giọng nói kinh lô lên.



Một là từ Bạch Tuệ Nương, một còn lại là Liễu Đông phát ra.



Bạch Tuệ Nuông thấy tình lang sau nhiều tháng biến mất đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình vào lúc khó khăn nhất nên nàng liền chảy nước mắt mang theo sự vui mừng, nhung nhớ của nàng dành cho hắn.



Liễu Đông càng không nghĩ tới Lý Hàn còn sống quay về, lại xuất hiện ở chỗ này nên hắn lập tức từng bước lùi lại về phía sau vì xét về thực lực thì hắn không bằng Lý Hàn.



Lý Hàn dương như không để ý đến động tĩnh của Liễu Đông mà lấy tay vuốt đi những giọt nước mặt nhung nhớ của nàng, nhẹ giọng nói:



- Tuệ Nương, đã xảy ra chuyện gì?



Nghe Lý Hàn nói vậy thì Bạch Tuệ Nương vừa rơi nước mắt vừa chậm rãi nói cho Lý Hàn nghe chân tướng của sự việc.



Hồi sáng, Bạch Tuệ Nương mặc dù đã là linh giả, không cần phải ngũ cốc luân hồi nhưng vẫn theo thói quen ra chợ mua đồ về nấu ăn, ai ngờ đúng lúc đó Liễu Đông đến Linh Dược đường mua dược liệu thì thấy nàng, bị vẻ đẹp và khí chất của nàng hấp dẫn nên định bắt nàng về làm tiểu thiếp của hắn. Nhưng hắn không dám ra tay giữa đường vì làm vậy sẽ làm mất mặt Dược Phong nên hắn liền theo dõi hành tung của nàng.



Đến khi thấy nàng về đến đây, sau khi xác định trong biệt viện này không có ai thì hắn lập tức ra tay bắt giữ nàng. Nhưng hắn đánh giá bản thân quá cao đồng thời đánh giá Bạch Tuệ Nương quá thấp. Nhờ vào công pháp và thể chất của bản thân mình thì chỉ với vài tháng, nàng đã đạt đến Linh Hải đại thừa cảnh, còn Liễu Đông tuy là Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên nhưng một thân thực lực của hắn toàn bộ do đan dược đắp lên nên rác rưởi vô cùng.



Vì như vậy nên hai người mới triên đầu với nhau, hơn nữa một phần là do Liễu Đông khiêng kỵ âm khí có tính ăn mòn cao của Bạch Tuệ Nương nên không dám áp sát. Mặc dù vậy, Linh Hải Cảnh và Linh Thiên Cảnh vẫn cách biệt nhau rất nhiều nên theo thời gian dần trôi, Bạch Tuệ Nương dần dần càng bị áp chế, nếu Lý Hàn không xuất hiện thì vài ba phút sau thì nàng chắc chắn sẽ bị Liễu Đông bắt giữ.



Sau khi Lý Hàn nghe xong thì trong mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo, tên Liễu Đông này không những thuê người giết hắn mà con dám đánh chủ ý lên nữ nhân của hắn, thật là đại thúc có thể nhịn, thẫm thẫm không thể nhịn.



Ánh mắt tràn đầy sắc bén của Lý Hàn liền lia đến cho Liễu Đông đang từ từ lùi lại mà trầm giọng nói:



- Liễu Đông, ta cho ngươi đi chưa?



Liễu Đông nghe vậy liền hoảng sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng hắn vừa chạy được vài bước thì hắn phát hiện Lý Hàn đằng đằng sát khí đứng trước mặt hắn, hắn vừa lùi lại vừa sợ hãi nói:



- Lý Hàn, ngươi muốn làm gì. Ngươi không phải là đệ tử của Thập Linh Tông nữa nên ngươi dám ra tay thì Thập Linh Tông sẽ truy giết ngươi.



Lý Hàn không nói gì mà bước nhanh tới, đưa tay nắm lấy cổ Liễu Đông khiến hắn phát ra những tiếng " Ặc...ặc....." như vịt kêu, rồi giơ tay tát mạnh lên mặt Liễu Đông, mỗi mịt cú tát thì Lý Hàn đều nói:



- Ai chi ngươi đụng vào nàng?



Hắn tát cho đến khi mặt của Liễu Đông đã sưng vù như đầu heo mới quăng hắn xuống đất, hắn dẫm một cước lên ngực Liễu Đông, lạnh giọng nói:
Dong binh trẻ say khướt đứng dậy, giữa ngón tay giữa, lẩm bẩm nói:



- Thiếu gia ta... Tuy không phải Đoàn trưởng... Đoàn trưởng Dong binh đoàn Huyết Sát... Nhưng, cũng na ná rồi... Lần... Lần này Thiếu gia ta phát tài... Các ngươi... Đám phế vật các ngươi, cứ... ngưỡng mộ đố kỵ căm tức suốt đời đi!



Xung quanh khẽ im lặng, ánh mắt nhìn về phía dong binh trẻ cũng thay đổi. Tiểu tử này, lẽ nào không sợ chết sao?



Ngược lại tên cao lớn kia lại phi nhổ một tiếng, nói:



- Chỉ dựa vào ngươi? Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ nói cho mọi người nghe thử a! Ngươi có gì có thể khiến chúng ta ngưỡng mộ đố kỵ căm tức? Tiểu tử ngươi nếu không nói ra được, lão tử ta sẽ bẻ gãy tay chân của ngươi, rồi vứt ra ngoài thành cho chó tha!



- Nói! Nói thì nói... Ai sợ ai chứ!



Dong binh trẻ lẩm bẩm nói.



Sau đó, hắn gắng gượng bò lên chiếc bàn bên cạnh, lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mông lung nói:



- Các ngươi... Các ngươi nghe kỹ cho ta... Thiếu gia ta... Thiếu gia ta... Hôm nay vốn dĩ đi bắt... Bắt một con Dã cẩu Thú để bán... Bán lấy tiền... Nhưng rồi... Nhưng rồi Thiếu gia ta gặp may... Khi Thiếu gia ta bắt được Dã cầu Thú. Đột nhiên... Rơi... Rơi vào một động huyệt... Ngươi... Các ngươi đoán là gì!?



Nói đến đây, dong binh trẻ ‘oa’ một tiếng, nhưng thần tình lại vô cùng mê say.



Lời này của hắn, khiến mọi người đầu óc còn tỉnh táo trong quán rượu đã có mấy phần nín thở...



Nhìn bộ dạng của tiểu tử này, lẽ nào...



Đã có người cố ý quát nói:



- Có thể là gì? Nhiều nhất bên trong có thi cốt của linh thú khiến tiểu tử ngươi kiếm lời chứ gì!



Vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng phối hợp cười ha hả.



- Linh thú? Thi cốt?



Dong binh trẻ vẻ mặt đầy khinh bỉ:



- Những thứ đó là gì? Có thể đổi được tiền sao!? Nói cho các ngươi biết... Thiếu gia ta... Thứ mà Thiếu gia ta nhìn thấy... Là thi thể người... ở trên thi thể đó còn có... còn có một Ngọc giản Công pháp!!!



Rít!



Trong tửu quán ngay lập tức như hít phải khí lạnh. Trong thành Đông này, chuyện tương tự như vậy tuy không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Chỉ có điều người có thể có được những thứ này, thường sau khi chuyện đã xong mới nói ra nhưng gã Dong binh ngu xuẩn này lại...



Không biết nhiều người đã ngầm nắm vào vũ khí bên hông mình, cho dù là người đang say, lúc này cũng đã lãnh tỉnh lại. Trong không khí, một trận sát khí tràn ra. Thoáng chốc, đã không biết bao nhiêu người sắp động thủ.