Phong Lưu Thánh Vương

Chương 308 : Thất Tinh Quang Diệt!

Ngày đăng: 22:07 07/03/21


Vài giờ sau, Lý Hàn đã nhìn thấy đám người đó, hắn không nói hai người liền vận chuyển Lưu Tinh Thiên Quang Bộ oanh tới Thiên Tinh vì hắn biết chỉ cần xử lý Thiên Tinh là mọi chuyện sẽ được giải quyết.



Thiên Tinh đang dẫn đầu đoàn người thì hắn nhiên cảm thấy một cơn gió lướt qua rồi đột nhiên hắn bị oanh bay đi khiến hắn phun ra một búng máu nhưng hắn không có vẻ gì bị thương nặng, xem ra hắn có mặc vệ giáp cao giai.



Thiên Tinh ngẩng đầu lên thì phát hiện kẻ đánh lén hắn chính là Lý Hàn, người mấy canh giờ trước đã bỏ chạy khỏi hắn. Nhưng khi nhìn thấy Lý Hàn hoàn hỏa, không một chút thương tổn đứng trước mặt hắn khiến hắn kinh ngạc không thôi, thương thế của Lý Hàn mặc dù hắn không nhìn rõ nhưng tuyệt đối không thể nào lành lặn như lúc ban đầu chỉ sau mấy canh giờ được.



Trong lúc Thiên Tinh cảm thấy kinh ngạc về tốc độ phục hồi của Lý Hàn thì Lý Hàn đã dồn linh lực vào tay, tạo nên uy lực có thể nghiền nát bất cứ kẻ nào rồi hắn đạp Phong Ảnh bộ lao tới Thiên Tinh. Thiên Tinh thấy vậy liền vận chuyển Quang linh lực vào trong chân, sau đó hắn liền phóng lên cao, cước pháp nhắm ngay Lý Hàn đang dùng Phá Thiên Quyền đạp tới...



Ầm!!!!



Quyền cước va chạm, tạo nên một cơn chấn động khiến bùn đất xung quanh bị xới tung lên.



Sau cú va chạm trời giáng đó thì có một thân ảnh bay mạnh ra ngoài.



Người đó chính là Thiên Tinh.



Các đệ tử Quang Tinh Điện thấy vậy liền khó tin, đường đường là người mạnh nhất của Quang Tinh Điện, trong trạng thái sử dụng Huyền cấp hạ phẩm Quang Tinh Cước lại bị Lý Hàn một quyền đánh bay, nếu như không phải tận mắt chứng khiến thì cho dù có nghe ai nói, bọn hắn cũng không tin.



Lý Hàn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thân ảnh chật vật trong lớp bụi đất, lắc đầu, kinh bỉ nói:



- Người mạnh nhất trong lớp trẻ Quang Tinh Điện? Hóa ra cũng chỉ có như vậy!



Thiên Tinh nghe Lý Hàn kinh thường hắn như vậy thì sắc mặt hắn liền trở nên dữ tợn, trong lòng phẫn nộ như muốn hủy thiên diệt địa, hắn oán độc nhìn Lý Hàn gằn từng chữ:



- Chó ngáp phải ruồi lại dám đắc ý? Ta cho ngươi biết thế nào là nội tình của Ngũ cấp thế lực!





Về phần Lý Hàn thì mặc dù hắn một mình đối chiến với hai Địa giai nhưng không hề rơi xuống hạ phong, một phần vì thực lực của Lý Hàn cường đại, một phần là vì hai người này dùng đan dược cưỡng ép tăng lên Địa giai nên tâm trí không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh này nên bọn hắn chỉ phát huy được vài phần thực lực.



Nhưng tình cảnh chỉ tạm thời vì dược lực không thể nào kéo dài vĩnh viễn nên đấu thêm một lát, thời điểm dược lực tan hết đã đến, hai người kia từ Địa giai liền biến thành một người thường không hề có chút lực lượng nào, cả người ngã trên mặt đất không ngừng co quắp, bộ dáng tựa hồ già đi mười mấy năm.



Lý Hàn thấy vậy tính ra tay kết liễu những người này nhưng đúng lúc này thì một tiếng quát truyền tới tai hắn.



- Chết đi! Thất Tinh Quang Diệt!



Theo như tiếng quát của Thiên Tinh, bảy tờ giấy đang trôi lơ lửng xung quanh hắn liền phóng lên cao và xếp theo hình dạng của thất tinh bắc đẩu rồi những ký hiệu trên các tờ giấy bỗng nhiên phát ra những tia sáng chói mắt, sau đó các tia sáng đó liền hội tụ lại với nhau và nhắm ngay Lý Hàn mà bắn xuống.



ẦM ẦM ẦM



Tia sáng tản mát ra một làn sóng linh lực khủng bố, như tia hủy diệt bắn thẳng về phía trước.



Sức phá hủy hoàn toàn vượt quá lẽ thường.



Những nơi nó đi qua, không gian từng tầng từng tầng triệt để đổ nát.



Lý Hàn nhìn tia sáng đang dần dần phóng to trước mặt mà cảm thấy nguy hiểm không thôi, hắn tính bước vào Âm Dương tháp để né tránh nhưng hắn cảm thấy cho dù có làm vậy cũng không thoát được nên hắn liền lấy ra Hắc Thiên Đỉnh, đem nó chắn trước mặt, hi vọng có thể cản được đòn này.



Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Thất Tinh Quang Diệt liền va chạm với Hắc Thiên Đỉnh.



ẦM



Như hai hành tinh khủng bố nện vào nhau, cả không gian trở nên hoang tàn vắng vẻ, bầu trời trắng xóa không màu, đại địa đổ nát, linh khí bị thôn phệ.



Trong tầm mắt của những người chứng kiến không nhìn thấy điều gì, bọn hắn như tạm thời mất đi thị giác, bên tai chỉ còn lại âm thanh lùng bùng khó chịu.



Thời gian như ngừng lại trong khoảng khắc này.