Phong Lưu Thánh Vương
Chương 95 : Âm Dương Tháp mở ra
Ngày đăng: 18:55 30/04/20
Bây giờ hắn đang trông chờ kỹ năng mới, không biết kỹ năng tiếp theo mà sư phụ để lại cho hắn là cái gì. Tự nhiên hắn thấy trong đầu mình hiện lên hai chữ Diệt Thế đỏ thẵm như máu, sau đó xuất hiện ba mươi sáu bức tranh, chúng được xếp thành bốn hàng, mỗi hàng chín bức và đầu mỗi hàng đều có hai chữ. Theo thứ tự là Diệt Nhân - Diệt Địa - Diệt Thiên và Diệt Thế và hắn chỉ có xem những bức tranh ở hàng Diệt Nhân, còn lên phía trên thì chúng mờ ảo vô cùng khiến hắn không nhìn thấy rõ nên hắn chú ý vào chín bức tranh ở hàng Diệt Nhân.
Chín bức tranh, mỗi bức không ngừng biến hóa, đó là một thanh kiếm, đang không ngừng dọc ngang tung hoành, đâm, chém vô cùng huyền diệu!
Đây là chín thức kiếm pháp!
Không ngờ sư phụ lại truyền cho hắn một bộ kiếm pháp, bộ kiếm pháp này có tên là Diệt Thế, tổng cộng có bốn chiêu và mỗi chiêu có chín thức. Trình tự của hắn còn thấp nên chỉ có thể học được chiêu thứ nhât còn ba chiêu còn lại thì khi nào đạt đến yêu cầu của nó thì mới được học tiếp. Khi hắn chú ý vào chín thức Diệt Nhân thì chín bức tranh này vỡ nát, hóa thành vô số điểm sáng màu đen, dung vào trong đầu hắn, dung vào máu huyết xương thịt hắn.
Bây giờ hắn không vội luyện bộ kiếm pháp này, lúc này hắn đã là Tụ Linh Cảnh nên có thể sử dụng được Âm Dương tháp.
Vù, Âm Dương Tháp xoay nhẹ, tựa hồ đang phóng thích tín hiệu nào đó. Trên thân tháp có vô số mạch lạc phát sáng, hình thành từng ký tự cổ điển, xem không hiểu, nhưng ẩn chứa ảo diệu nói không rõ, có cảm giác tuyên cổ vĩnh hằng.
Vèo, Lý Hàn Hàn chỉ cảm thấy thần thức hơi co rúm, phát hiện mình ở trong một không gian xa lạ.
Chỗ này rất giống đồng ruộng, bởi vì trên đất có từng mảnh ruộng, chỉ là chưa gieo thực vật, có vẻ cằn cỗi. Trời rất cao, nhưng không có Thái Dương, cũng không nhìn thấy tầng mây.
Đây là nơi nào? Sao đột nhiên hắn lại chạy đến nơi đây?
Lý Hàn Hàn kinh ngạc, hắn giơ tay lên sờ mặt của mình, cảm giác vô cùng chân thật.
Nói cách khác, hiện tại hắn không phải ở trạng thái thần thức!
Sao có thể có chuyện đó!
Lý Hàn có chút mộng. Lẽ nào hắn đột nhiên bị Âm Dương Tháp truyền tống đến nơi này? Âm Dương Tháp có tác dụng truyền tống?
Vù, một tiểu Tháp hai màu đen trắng xuất hiện, chìm nổi ở trước mặt Lý Hàn.
- Bái kiến thiếu chủ!
Nó khẽ đung đưa, phát ra thần niệm, thẳng vào thức hải của Lý Hàn.
- Âm Dương tháp?
Lý Hàn nghi hoặc nói.
- Vâng!
Âm dương tháp nói.
- Vậy ta đang ở nơi nào?
Lý Hàn nhìn xung quanh hỏi.
- Thiếu chủ đang ở trong Âm Dương tháp.
Nghe Ngọc Nhi hỏi vậy thì hắn gật đầu, thấy Lý Hàn gật đầu thì nàng mở hai tay ra, chạy loạn ở trong thiên địa trống trải, vừa chạy vừa phát sinh tiếng cười khanh khách, cực kỳ vui vẻ. Nhìn nàng vui vẻ như vậy thì hắn cũng vui lây rồi hắn quay qua hỏi tiểu tháp chi tiết về Âm Dương tháp. Tiểu tháp lập tức giảng dạy hết tất cả những đặc biệt của Âm Dương Tháp cho Lý Hàn nghe. Tỷ như chỉ cần hắn tiến vào Âm Dương Tháp, thì tương đương được che chở hoàn toàn. Lực lượng mạnh hơn nữa cũng không thể gây thương tổn, hoàn cảnh lại hiểm ác cũng không thể thương tổn được hắn.
Mặt khác, bởi vì hắn là chủ nhân của Âm Dương Tháp nên chỉ cần ở trong tháp thì hắn sẽ nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Hắn có thể phi hành, có thể thuấn di, có thể tùy ý thay đổi quy tắc trong Âm Dương tháp. Hơn nữa, người khác tiến vào trong tháp thì phải nghe lệnh hắn, cho dù là Linh Thần Cảnh đi chăng nữa cũng mặc hắn xâu xé. Và muốn rời tháp phải có sự đồng ý của Lý Hàn nếu không thỉ chỉ có thể ở trong này, trừ khi thực lực của đối phương đã siêu thoát trình độ của Âm Dương Tháp thì mới có thể thoát được.
Sau khi Ngọc Linh Nhi chạy một vòng, lúc này mới đứng ở bên người Lý Hàn, Lý Hàn quay qua nói với nàng:
- Ngọc Nhi, ta phải đi rồi.
- Hàn ca ca, huynh phải...đi rồi sao?
Nàng vừa nói vừa hiện lên thần sắc cô đơn. Nàng thật lâu mới có người nói chuyện nhưng không ngờ Lý Hàn lại đi rồi. Nhìn thần sắc cô đơn của Ngọc Linh Nhi thì hắn lấy tay xoa đầu nàng nói:
- Muội yên tâm, sau này thì muội có thể thông qua Âm Dương Tháp để có thể trò chuyện với ta mà. Hơn nữa, ta đã nói với tiểu tháp rồi, sau này thì muội có thể trò chuyện với nó nữa.
- Thật sao???
Ngọc Linh Nhi vui vẻ hỏi.
- Thật!
Lý Hàn gật đầu xác định.
- Vậy huynh đi đi.
Ngọc Linh Nhi vui vẻ nói.
- Vậy huynh đi đây.
Lý Hàn lắc người đi ra Âm Dương Tháp. Lúc hắn vừa đi ra thì trong trong đầu hắn hiện lên âm thanh của Ngọc Linh Nhi:
- Hàn ca ca, huynh có nghe muội nói gì không?
Lý Hàn dùng ý thức trả lời nàng:
- Có, muội muốn nói gì ta à.
- Không, muội chỉ muốn xác nhận mà thôi.
- Đúng rồi, để ta chuyển vào đó vài con động vật làm bạn với muội phòng khi ta tu luyện không thể nói chuyện được với muội.
- Thật sao? Cảm ơn huynh.
Lý Hàn nghe vậy thì mỉm cười. Hắn đi ra ngoài, dùng thần thức của mình bao phủ một vùng. Lúc trước thần thức của hắn chỉ có thể bao phủ một trăm mét, còn bây giờ thì có thể bao phủ một ngàn mét. Bảo phủ xong thì hắn chuyển tất cả vào trong tháp khiến cho chỗ hắn bao phủ bây giờ trở thành một mảnh đất trống. Ngọc Linh Nhi đang đứng trong tháp thì đột nhiên nguyên một mảnh đất xuất hiện trước mặt nàng, bên trong mảnh đất thì có nhiều thỏ, nai. Nhìn nhiều động vật như vậy khiến nàng rất vui, nàng nói cảm ơn Lý Hàn một tiếng rồi chạy vào chơi đùa với các bạn động vật.