Phong Mang
Chương 110 : Uống nước không quên người đào giếng
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Hạ Hoằng Uy điểm một điếu thuốc, trên vầng trán lạnh lùng thoáng ẩn hiện một nét nhu sắc.
"Hôm qua tôi mắng cậu ây mấy câu, mặc dù là vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng ngữ khí có chút nóng nảy, sợ cậu ấy sẽ căm ghét tôi."
Hàn Đông vội thay Du Minh nói tốt, "Cậu ấy không hề ghét anh, trong lòng luôn rất cảm tạ anh."
Hạ Hoằng Uy không chút nào nghi ngờ tính chân thực của những lời này, trực tiếp gật đầu, "Cậu ấy quả thật không phải người lòng dạ hẹp hòi."
Hàn Đông đột nhiên phát hiện, hắn và Hạ Hoằng Uy tán gẫu vài ba câu ngắn ngủn này, Hạ Hoằng Uy đều một mực khen Du Minh. Đầu tiên là khen chân của cậu vừa dài vừa đẹp, lại khen cậu có chừng mực, tiếp đó lại nói có khí độ...
"Cái kia, tôi muốn hỏi anh một câu, có phải anh cảm thấy Du Minh đặc biệt ưu tú không?" Hàn Đông rất tò mò.
"Tôi cảm thấy bất luận là ai đồng thời xuất hiện trong màn ảnh cùng cậu ấy, đều là vũ nhục đối với kẻ đó."
Giọng điệu Hạ Hoằng Uy cuồng vọng lại thong dong khiến cho Hàn Đông chấn động thật sâu.
Hàn Đông đột nhiên phát hiện, thì ra còn có một loại tự kỷ là không phải luyến bản thân, mà luyến ánh mắt của chính mình.
Kỳ thật hắn đặc biệt muốn nói: hai người các người thứ duy nhất xứng đôi chính là ánh mắt. Một nhìn đối phương thấy cái gì cũng sai, một nhìn đối phương thấy không hề tì vết, ánh mắt đều sai bét như vậy.
"Cho nên hôm nay tôi tìm tới cậu mục rất đơn giản, tôi cần một người làm tai mắt, giúp tôi theo dõi trông coi cậu ta, có tình huống kịp phản ứng tôi đúng lúc." Hạ Hoằng Uy nói.
Hàn Đông kinh ngạc, tôi... quản cậu ta? Anh xác định sao?
"Sao? Có vấn đề gì không?" Hạ Hoằng Uy hỏi.
Hàn Đông nghĩ nghĩ, cái này đồng nghĩa với nằm vùng, nếu để Du Minh biết, tuyệt đối không thể tránh được một phen chiến tranh lạnh. Nhưng nếu quả thật không đáp ứng, ngày sau Hạ Hoằng Uy biết chuyện nhảy giếng, liền một đường sống quay về cũng không có nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Hàn Đông đưa ra một câu trả lời thỏa hiệp.
"Tôi xem xét một chút."
Hạ Hoằng Uy coi như nhân từ, gật đầu đồng ý.
Hàn Đông nhẹ nhõm thở ra một hơi, trước cứ như vậy đi, có lẽ hai ngày nữa hắn hiểu được ý tứ của mình, liền đi tìm người khác.
Kết quả đứng dậy vừa muốn đi, lại bị Hạ Hoằng Uy kéo lại.
"Suy nghĩ kỹ chưa." Hạ Hoằng Uy nói.
Cả người Hàn Đông cứng đờ, rất nhanh xoay người hướng về phía Hạ Hoằng Uy bày ra nụ cười thật hàm hậu, tận lực mà tranh thủ tín nhiệm.
"Thời gian suy xét của tôi tương đối dài."
Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không kiêng nể bộ dạng kia, trực tiếp tiếp tục sử dụng thủ đoạn của Hàn Đông nói: "Cậu suy xét bao lâu, tôi nuôi cậu chừng đó."
"Như thế thật ngại." Hàn Đông cười toát mồ hôi lạnh.
"Có ý gì?" Lương Cảnh nhíu mắt.
"Anh nhớ a, lúc chúng ta đến studio, bọn họ sử dụng khung cảnh bên trong có giường, ba máy quay toàn bộ nhắm vào giường, nhưng lại phát một đoạn âm thanh Máy móc hộp băng, có vẻ như là vì để cho diễn viên nhanh chóng nhập vai. Từ những khâu nhỏ này mà phân tích ra, bọn họ hẳn chính là diễn phân đoạn quỷ áp giường."
Lương Cảnh lơ đễnh, "Thì sao? Phân đoạn quỷ áp giường từng xuất hiện ở rất nhiều phim nhựa, không có gì ngạc nhiên."
"Nhưng tôi nghe nhân viên công ty nói, Hàn Đông từng thừa dịp Vương tổng đi vắng giảng qua cho bọn họ rất nhiều tà thuật thần kì, trong đó chính là có đề tài quỷ áp giường này. Cho nên tôi cảm thấy, kịch bản bên kia hẳn là có Hàn Đông tham dự."
"Có hắn tham dự thì thế nào? Hắn trung học sơ cấp cũng chưa tốt nghiệp, trong đầu đều là một ít tà thuyết ngụy biện, có thể cung cấp ý tưởng giá trị gì sao?"
"Nhưng bọn họ nói lúc trước Hàn Đông giảng đặc biệt có chiều sâu."
Nghe thế, sắc mặt Lương Cảnh đổi đổi.
Lý Thượng lấy ra một đĩa nhỏ ném cho Lương Cảnh, "Tôi nhờ người đem toàn bộ video lúc trước Hàn Đông giảng bài tới, không bằng chúng ta xem qua một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý liệu."
"Chúng ta còn cần tham khảo đường ngang ngõ tắt của hắn? Cậu cũng quá coi trọng hắn!"
"Không xem làm sao biết." Lý Thượng ngược lại rất khiêm tốn.
Vì thế, Lương Cảnh nhẫn nại cùng Lý Thượng xem một đoạn, mới đầu còn cười nhạt, sau lại càng ngày càng nhập tâm, khi chấm dứt lại có loại cảm giác không đủ.
"Không còn sao?" Hỏi Lý Thượng.
Lý Thượng, "Sau đó là Vương tổng trở lại."
Xem đến đây, Lương Cảnh không thể không thừa nhận, Hàn Đông quả thật có chút tài năng.
Rõ ràng một thứ rất khó lý giải, qua miệng của hắn trình bày liền trở nên phi thường sinh động thú vị. Hơn nữa hắn nói chuyện phi thường có trật tự, tư duy logic tương đối mạnh, ưu điểm này cũng có thể dùng đến trong sáng tác kịch bản.
Lý Thượng còn nói: "Chúng ta xem hắn nói qua mấy đề tài lớn, bình thường đều là dẫn dắt, nhử, giảng ví dụ thực tế, nội dung vở kịch xoay ngược lại, cuối cùng trở về đến hiện thực, tôi cảm thấy lối suy nghĩ này rất có thể được vận dụng vào trong phim."
Lương Cảnh cũng bắt đầu cân nhắc, "Hơn nữa hắn kể rất nhiều chuyện đều nói đến Chết tuần hoàn, tôi cảm thấy hắn là rất hứng thú với hiệu ứng Droste."
"Nói cách khác, phim này của hắn rất có thể là đề tài quỷ áp giường, sau đó lồng ghép huyền nghi trinh thám, cuối cùng đến nội dung đại biến chuyển, kết cục chính là chết tuần hoàn." Lý Thượng cho ra kết luận.
Lương Cảnh cảm thấy được này kịch bản bất luận là lập ý hay là bộ lộ (khung, hướng phát triển tình tiết), so với bọn họ đều cao hơn một bậc. Chủ yếu, quay chụp khó khăn và hao phí tài chính rất nhiều.
"Ý của cậu là đem bộ lộ này cho biên kịch, để anh ta dựa theo dàn giáo này sửa một lần nữa?"
Lý Thượng gật đầu, "Đúng, so với phải khép nép cầu xin bọn họ trả lại studio, còn không bằng tham khảo cái này của bọn họ vừa bớt tiền lại hấp dẫn, cuối cùng chiếm trước tiên cơ."
Lương Cảnh âm u nhiều ngày như vậy mặt rốt cục sáng lên.
"Như vậy còn có thể nói tácgiả kịch bản là cậu, vạn nhất đến lúc kịch bản trở nên đại hỏa, cậu lại có thểcó danh xứng Lý đại tài tử."BlJ