Phong Mang

Chương 113 : Quỷ áp giường

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Buổi tối, Hàn Đông chỉ mặc một cái quần lót giạng thẳng cẳng trên chiếc giường hai mét. Vẫn không chứa được hết, hai chân còn thò ra khỏi giường. Du Minh vừa mới đi tới cửa, thấy một màn như vậy nhịn không được dừng bước.



Vương Trung Đỉnh quả nói không sai.



Cùng một tư thế, người khác làm nhìn rất bình thường, Hàn Đông làm lại thành tiêu hồn. (mê hồn, ngây ngất, cực lạc....)



Du Minh đột nhiên muốn được xem Hàn Đông diễn cảnh ngã xuống nước kia, trong cảnh đó, Hàn Đông rơi xuống thật nhanh từ độ cao trăm mét, thân thể đập xuống mặt nước liền bị tứ phân ngũ liệt (tan vỡ chia năm xẻ bảy). Nếu người khác quay cảnh này sẽ phi thường kinh tởm, nhưng đổi lại là Hàn Đông, cảnh tứ chi tản mạn khắp nơi kia nhất định vô cùng kinh diễm.



Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy bàn tay hắn đưa đến giữa 2 chân, phi thường bất nhã kéo kéo quần lót, cảnh xuân chợt tiết kia trong nháy mắt đem suy nghĩ tốt đẹp của cậu đập tan.



Vừa định xoay người về phòng, chợt nghe thấy Hàn Đông ở đằng sau hô một tiếng.



"Minh nhi, cậu lại đây."



Du Minh khôi phục biểu cảm lãnh đạm đạm, "Để làm gì?"



"Kể cho cậu một chuyện rất vui." Hàn Đông cười híp mắt.



"Chuyện gì?"



Hàn Đông cầm tay Du Minh đưa đến trên quần lót của mình, nói: "Cậu kéo một chút."



"Cậu có bệnh a?"



Du Minh vừa muốn rút tay về, lại bị Hàn Đông nắm lấy.



"Cậu giúp tôi thử xem độ co dãn thế nào." Hàn Đông nói.



Du Minh tùy tiện kéo kéo, nói: "Co dãn rất tốt."



"Phải không? Rõ ràng đang rất vội, vẫn nhất định theo tôi bới lông tìm vết, cậu nói Vương Trung Đỉnh có phải muốn tặng tôi quần lót hay không a?"



Du Minh ngay cả đầu đuôi sự tình cũng không biết, làm sao có thể biết ý định của Vương Trung Đỉnh.



"Hẳn là thế." Nói một câu cho có lệ.



Hàn Đông vừa nghe lời này, nhất thời mắt lộ ra tà quang.



"Theo tính cách của anh ta, tặng trực tiếp khẳng định kéo không hạ mặt mũi. Tôi đoán anh ta sẽ thừa dịp tôi ngủ trộm đến đây tặng, cậu tin không?"



Hàn Đông ngày trước đã đoán nhiều như vậy, thường thường đều ứng, cho nên Du Minh không thể không tin.



Vì thế, Hàn Đông đứng dậy nhặt quần lót rơi rụng khắp mơi, cả cái trên người này, đồng thời ném hết vào thùng rác. Để tránh lúc mộng du lại đi nhặt về, hắn còn đặc biệt nhổ vài ngụm nước miếng vào bên trong.



"Nếu anh ta thấy tôi không mặc, sẽ không thể nào không tự tay mặc quần lót vào cho tôi."



Du Minh quả thực phục Hàn đại gia, lần sau trước khi thả Điểu đánh tiếng trước một chút được không?



Hàn Đông cũng mặc kệ, trực tiếp ném mình lên trên giường, một chân duỗi thẳng, một chân gấp lên, hai chân bổ ra một cái đại góc độ. Cái mông trần trụi cao điệu mê người, cái gì lộ được đều lộ ra, chỉ sợ người ta cho là hắn đã mặc quần lót.




Du Minh trái lại trào phúng: "Đây không phải chính là hợp ý Vương tổng sao? Cậu có thể coi như người ta tặng cho cậu, dù sao cậu tự lừa chính mình cũng sẽ tin."



Hàn Đông âm thầm nghiến răng, Tiểu Minh nhi, cậu chờ, chờ tôi ngày nào đó sẽ YY ra một đoạn thông dâm của cậu, sau khi tự lừa mình thành công nhất định sẽ đi mật báo!



Vào đoàn phim, Lỗ đạo diễn đang kêu gọi mọi người lĩnh đồ.



"Mùa hè cũng sắp tới, Vương tổng nghĩ đến chúng ta quay phim vất vả, đặc biệt định chế một đám quần áo chuyên biệt. Vừa rồi tôi thử một chút, vừa thoải mái lại mát mẻ, có thể mặc lúc nghỉ ngơi."



Bởi vì studio ồn ào, Hàn Đông không nghe rõ lỗ đạo diễn đang nói gì, liền túm một người hỏi thăm.



"Làm gì đây?"



"A, Vương tổng có tặng chúng ta một đám quần áo."



Sống lưng Hàn Đông nháy mắt thẳng lên, cố ý chọc chọc Du Minh, "Tôi đã nói gì? Anh ta nhất định sẽ nghĩ cách khác! Bất quá tặng quần lót tập thể...thế này có chút khoa trương phải không?"



Du Minh nghiêng qua hắn liếc mắt một cái, "Yên tâm, không ai nghĩ đến là vì cậu đưa đến đâu."



Hàn Đông tự mãn duỗi duỗi đầu lưỡi, tự mình hiểu được là đủ rồi.



Lúc hai người đi lĩnh, Lỗ đạo diễn đưa một phần từ chỗ khác cho Hàn Đông.



"Đây là của cậu."



Hàn Đông phi thường thiếu thu liễm nhún nhún vai, "Nhận loại đãi ngộ đặc biệt này, tôi thật cảm thấy hổ thẹn với mọi người."



Du Minh không thèm để ý đến hắn, quay đầu lại tự đi đến phòng thay quần áo.



Sau khi mở gói đồ, Du Minh cầm qua cho Hàn Đông xem.



"Ê, không phải quần lót, là quần đùi."



Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vỗ mạnh đùi một cái.



"Quá thông minh!"



Du Minh không hiểu, "Làm sao lại là thông minh?"



Hàn Đông cực kỳ hứng thú nói: "Tặng các người quần đùi, tặng tôi quần lót, không phải thông minh hơn so với tặng quần lót tập thể sao?"



Du Minh muốn nói: tôi hoàn toàn, từ đầu, chưa hề nghĩ Vương tổng tặng quần lót tập thể.



Hàn Đông mở gói của mình ra, nụ cười trên mặt ngưng trệ, sao cũng là quần đùi? Vốn tưởng rằng chỉ dùng để đến che mắt người khác, kết quả lật xuống dưới nữa, vẫn là một cái quần đùi.



Chẳng qua của người ta là quần ống rộng, hắn chính là quần ôm chân mà thôi.



(Chết cười =))))