Phong Mang
Chương 120 : Địa vị không thể lật đổ
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Nhị Lôi ở phía trước lái xe, Vương Trung Đỉnh đặt Hàn Đông nằm úp trên đùi của mình, để tránh hắn xoay người lung tung đụng tới tổn thương ở lưng. Trên đường, Hàn Đông đột nhiên mở miệng.
"Làm gì đây?" Hỏi Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh biết hắn còn mê man chưa hoàn toàn tỉnh, lại dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu hắn vài cái, dỗ hắn tiếp tục ngủ.
Một lát sau, Hàn Đông lại muốn xoay người.
Vương Trung Đỉnh giữ hắn lại.
"Còn chưa có sơn xong..." Hàn Đông lầu bầu.
Vương Trung Đỉnh vì để cho hắn ngoan ngoan nằm úp sấp, đành nói theo một câu: "Được rồi, còn chưa có sơn xong."
Kết quả, Hàn Đông lại chậm rì rì đưa bàn tay đến mặt sau.
"Cậu muốn làm gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông không nói, chỉ đưa tay dị thường cố sức nắm bên cạnh quần lót. Chậm rãi, chậm rãi hướng ở giữa, cuối cùng nhét vào khe mông. =))))))
Vương Trung Đỉnh, "... Cậu... được lắm!"
Đã đến nỗi nào rồi? Còn không quên giở trò lưu manh.
Hàn Đông hiển nhiên cảm thấy chưa xong, tay vẫn giữ như vậy, cũng không ngại mệt.
Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh cũng phải thỏa hiệp sờ sờ hai cái.
Hàn Đông rốt cục chậm rì rì thu tay trở về.
Nhị Lôi từ kính chiếu hậu thấy ánh mắt nhu hòa của Vương Trung, đột nhiên cảm thấy tiên đoán của người mù đã ứng rồi, sớm biết vậy lúc trước cũng nhờ người mù tính nhân duyên cho mình.
Tới bệnh viện, Hàn Đông làm kiểm tra toàn thân. Xác định không có trở ngại, Vương Trung Đỉnh mới chính thức thở nhẹ một hơi.
Nhưng Hàn Đông vẫn còn phát sốt, trong trạng thái bán hôn mê.
Nơi này cách công ty khá xa, để một mình Hàn Đông ở đây nằm viện, Vương Trung Đỉnh không yên tâm. Vì thế quyết định mang Hàn Đông về ký túc xá, tìm bác sĩ chăm sóc hắn.
Đến công ty một lúc, Vương Trung Đỉnh bắt Nhị Lôi về nhà trước, để y một mình đưa Hàn Đông về ký túc xá.
Lái xe đến cửa, Vương Trung Đỉnh cõng Hàn Đông đi vào.
Ngay khi thang máy từ từ đi lên, Hàn Đông đột nhiên toát ra một câu nói mớ.
"Cảnh quay của tôi sẽ bị cắt."
Vương Trung Đỉnh rùng mình, "Cảnh gì?"
"Cảnh quay ngày hôm nay."
"Ba ghét chú ấy như vậy, vì sao còn muốn cứu?"
"Dù sao cũng là một mạng."
"Được rồi, cứu người một mạng hơn xây 7 tòa tháp."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, giao Tây Tây Giao đến tay bảo mẫu, "Đưa nó đi đánh răng đi."
Tây Tây đi rồi, Vương Trung Đỉnh mới qua xem xét tình trạng "Thi thể".
Nói thật, Vương Trung Đỉnh cũng khó dám thừa nhận Hàn Đông là "Sống". Vừa rồi con trai gào khóc lớn tiếng như vậy, hắn vẫn có thể ngủ say như heo.
"Này, dậy." Vương Trung Đỉnh kêu Hàn Đông.
Hàn Đông không có chút phản ứng nào.
"Trước tiên rửa sạch người, bôi thuốc rồi tiếp tục ngủ."
Hàn Đông vẫn là không phản ứng chút nào.
Vương Trung Đỉnh xốc chăn Hàn Đông lên, đập vào mắt là một tảng lớn tím đen.
Nhìn hắn như vậy, coi như tỉnh cũng chưa chắc có thể tự mình rửa sạch, vì thế Vương Trung Đỉnh định nhân lúc trước khi đi làm, lau rửa đơn giản cho Hàn Đông.
Tây Tây ăn điểm tâm xong, được lái xe đưa đến trường học.
Vương Trung Đỉnh ôm Hàn Đông đến phòng tắm, Hàn Đông ý thức được nhưng vẫn không tỉnh dậy. Vương Trung Đỉnh đoán thời gian này hắn mệt mỏi quá độ, thần kinh căng thẳng, mới có thể đặt người xuống liền ngủ mê man không tỉnh.
Trong bồn tắm đầy nước, Vương Trung Đỉnh vừa mới đem Hàn Đông đặt vào, Hàn Đông liền vội hỏa lạo nhảy ra, nói gì cũng không chịu ngâm mình bên trong.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiểu ra.
Y không kiên quyết bắt Hàn Đông trở lại bồn tắm nữa, mà tìm một cái giường nhỏ, trên giường trải lên khăn tắm, bắt Hàn Đông nằm lên. Sau đó Vương Trung Đỉnh dùng vòi phun tẩy rửa cho hắn, tựa như lúc sơn màu ở phòng hóa trang.
Hàn Đông dần dần trầm tĩnh lại.
Vương Trung Đỉnh lấy một ít sữa tắm, đổ vào tay, bôi lên người Hàn Đông.
Chất sơn dần dần rút ra, lưng màu tím đen biến thành màu hồng đậm, rốt cục nhìn thấy cũng không đến nỗi đáng lo như vậy.
Khi làn da khôi phục sạch sẽ, loại trắng mịn này khiến cảm giác ở đầu ngón tay cũng bắt đầu tản ra. Bất tri bất giác, tay Vương Trung Đỉnh thế nhưng đã ở mặt trong đùi Hàn Đông lưu luyến thật lâu.
Trên người Hàn Đông còn mặc quần bơi.
Cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu Vương Trung Đỉnh, hai tay Hàn Đông đặt lên mép quần lót, chậm rãi, chậm rãi thu về giữa, cuối cùng nhét vào trong khe mông...
Mà gương mặt đùa giỡn lưumanh kia của Hàn Đông, đang ở trong lòng Vương Trung Đỉnh nhảy nhót đến dịthường tiên hoạt.(sinh động)