Phong Mang

Chương 129 : Đến tột cùng là ai đang khoe của?

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Khóa huấn luyện kết thúc, Hàn Đông trở lại công ty, vừa hay gặp xe Lý Thượng đứng ở phía dưới đại lầu.



Trên xe còn có 10 nhân viên đi theo, lái xe, trợ lý, xí tuyên, hoá trang sư, nhà tạo mẫu tóc, nhiếp ảnh gia, trang phục sư thêm ba bảo tiêu. Nếu ra ngoài hoạt động còn có thể tăng thêm người, phô trương có thể ngang hàng siêu sao.



Trợ lý đỡ Lý Thượng xuống xe, cùng theo xuống còn có ba bảo tiêu.



Hàn Đông đi qua chào hỏi, "Này, đến làm gì đây?"



"Tìm Vương tổng bàn chút chuyện."



Nhân viên đi theo bên Lý Thượng mỗi người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hàn Đông, giống như sợ hắn có cơ hội liền bắt cóc ông chủ của mình.



"Vết thương thế nào rồi?" Lý Thượng hỏi.



Hàn Đông nói: "Đã sớm không việc gì."



"Ngày đó tôi đến ký túc xá cậu, thấy trong nhà cậu còn dùng đồ dùng hơi, sao lại thế? Là Là vì khó khăn kinh tế hay vì gì? Nếu khó khăn kinh tế có thể nói với tôi."



Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Thói quen mà thôi, không liên quan đến chuyện tiền nong."



Lý Thượng gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."



Trong lúc hai người hàn huyên, Lý Thượng nhiều lần giơ tay lên xem đồng hồ, Hàn Đông liền hỏi: "Cậu có phải vội không? Sốt ruột vào gặp Vương tổng trước đi."



"Không vội, Vương tổng đang tham gia họp báo hội nghị thẩm định quốc tế, ít nhất phải nửa giờ nữa mới có thể ra ngoài."



Hàn Đông oán thầm: Vậy ngươi không có việc gì xem đồng hồ làm gì? Cố ý khoe khoang sao? Ta đây thật muốn nhìn một cái!



Vì thế, Hàn đông chủ động mở miệng nói: "Đồng hồ này của cậu thật đẹp, mua ở đâu vậy?"



Lý Thượng ở trước mặt người khác đều nói là Vương Trung Đỉnh tặng, nhưng là ở Hàn mặt đông trước lại nói là mua ở Thụy Sĩ.



"Bao nhiêu tiền a?"



Lý Thượng khiêm tốn cười cười, "Không có bao nhiêu, hơn bảy mươi vạn mà thôi."



"Ta đi mẹ ngươi! Hơn bảy mươi vạn còn nói "mà thôi"? Cũng có thể mua một chiếc xe rồi?" Hàn Đông thổn thức, trách không được muốn khoe khoang.



Lý Thượng lại quay sang Hàn Đông nói: "Cậu không phải cũng đeo một cái sao?"



Hàn Đông hiện tại vô cùng hối hận không nhận cái lúc trước Vương Trung Đỉnh đưa, ngược lại chọn một cái không hề có giá trị. So sánh với cái kia, so với đồng hồ bằng vàng, của mình inox quả thực quá thấp kém.



"Cậu cũng cho tôi xem một chút." Lý Thượng cố ý nói.



Hàn Đông càng khiêm tốn, "Đừng, tôi đây hàng vỉa hè hàng, thật sự không dám đưa ra."



"Cấp bậc và giá cảđ ồng hồ không có vấn đề gì, chỉ cần hợp với mình là tốt rồi." Lý Thượng an ủi Hàn Đông.



Hàn Đông biết rõ Lý Thượng là vì tìm cảm giác lấn át người khác, vẫn đưa tay lên.




Vương Trung Đỉnh cả người đều ngây dại, hơn nửa ngày mới khó khăn mở miệng.



"Đây là em làm?"



"Đúng vậy." Hàn Đông chỉ chỉ vào chữ kí tên mặt sau đồng hồ", Cool-East-e."



Vương Trung Đỉnh lần đầu vui vẻ không tiếc cảm động cùng tán thưởng, cười tươi quay sang Hàn Đông nói: "Em vất vả rồi".



Hàn Đông âm thầm đắc ý, không thế có thể lừa được anh sao?



Buổi tối, Vương Trung Đỉnh đem hết tất cả vốn liếng cung phụng các loại sủng ái đối với Hàn Đông. Thậm chí hạ thấp mặt mũi đi ngậm ngón tay Hàn Đông, tận tình phóng thích nhu tình cùng cảm động dồn nén dưới đáy lòng.



Hàn Đông cảm thấy đây chính là thời cơ, hiện tại trên mặt Vương Trung Đỉnh rõ ràng viết "Cầu được ước thấy" rồi.



Vì thế, hắn rốt cục mở miệng.



"Tôi muốn cầu anh một chuyện."



"Chuyện gì?"



"Tôi muốn diễn vai nam chính kia, nhưng không muốn diễn phần giả nữ, có thể xóa này đoạn hay không?"



Một thời gian rất dài trầm mặc...



Tim Hàn Đông muốn nhảy đến cổ họng.



Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi sẽ xem xét, nhưng em nhất định phải cho tôi một lý do."



Hàn Đông giống như vô cùng không muốn mở miệng, "Kỳ thật tôi ngay từ đầu nói những lý do kia đều là lừa gạt anh, nguyên nhân chân chính là tôi giả dạng thành nữ nhân rất xấu. Tôi từng thử qua một lần, nhìn đến bây giờ còn ám ảnh."



"Có lẽ là kỹ thuật hoá trang của em không tốt."



Hàn Đông lắc đầu, "Còn kỹ thuật hoá trang gì chưa dùng, đã muốn xấu đến cực hạn rồi."



"Chỉ là cảnh quay nửa người dưới cũng không được sao?" Vương Trung Đỉnh còn chưa hết hi vọng.



Hàn Đông đầu chui vào chăn, nức nở khóc: "Van cầu anh, đừng chế giễu tôi."



Vương Trung Đỉnh cuối cùng là thở dài, "Em đã không muốn, vậy bỏ đi."



Hàn Đông dùng hết toàn bộ kỹ xảo biểu diễn mới ngăn chặn được may mắn và mừng thầm trên mặt.



Rất nhanh, Hàn Đông thỏa mãn ngủ.



Vương Trung Đỉnh lại không hề vui vẻ, một mình lặng lẽ đi lên ban công hút thuốc. Bất tri bất giác nửa giờ đã qua, Vương Trung Đỉnh rốt cục vê diệt cái tàn thuốc cuối cùng, xoay người trở lại phòng ngủ.



Kết quả, Hàn Đông nhưng lạikhông thấy bóng dáng.