Phong Mang

Chương 141 : Nhổ cỏ tận gốc

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Lễ trao giải lớn kết thúc, mọi người sôi nổi đi ra đại sảnh yến hội.



So với những người nhận giải khác, trên mặt Du Minh nhìn không ra chút vẻ hưng phấn.



Xe Hạ Hoằng Uy như trước đứng ở một góc bí mật, song lần này Du Minh không trực tiếp lên xe, mà nói với Hạ Hoằng Uy: "Tôi hôm nay phải về ký túc xá."



Hạ Hoằng Uy một giọng điệu không đáng thương lượng, "Lễ chúc mừng của em tôi đã sắp xếp xong xuôi."



Nghe nói như thế, Du Minh lộ ra biểu tình mâu thuẫn.



"Tôi không muốn chúc mừng, cũng không có cái gì đáng chúc mừng."



Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không quan tâm ý kiến của cậu, nói thẳng: "Thư mời tôi đã phát đi, xem ra lúc này cũng đã đến đông đủ rồi, em không phải muốn bắt người ta chờ ở đó chứ?"



Du Minh không tin, "Giải thưởng mới công bố, bọn họ làm sao đến nhanh như vậy?"



"Giải thưởng là mới công bố, nhưng không có nghĩa kết quả bình chọn vừa mới có."



Du Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nghi ngờ phóng đến mặt Hạ Hoằng Uy, "Anh là biết trước kết quả bình chọn, hay là can thiệp bình chọn kết quả?"



"Có gì khác nhau sao?" khẩu khí Hạ Hoằng Uy thản nhiên.



Lòng Du Minh đột nhiên nguội lạnh, đột nhiên ngay cả tâm trạng nói chuyện với Hạ Hoằng Uy cũng không có, xoay người muốn đi.



Hạ Hoằng Uy một tay túm lấy cậu, mạnh mẽ ấn trên cửa xe, giận dữ: "Em tốt nhất để đầu óc bình tĩnh chút, giải này coi như không phải của em, cũng không thể là cậu ta!"



"Là của cậu ấy hay không không liên quan đến tôi, tôi chỉ là ghê tởm cái miệng này của anh!" Du Minh tức giận.



Ánh mắt Hạ Hoằng Uy lần thứ hai trầm xuống, nồng đậm giận dữ hiện lên đuôi lông mày.



"Em mới vừa nói cái gì? Ghê tởm?"



Du Minh rốt cục đem cảm xúc dồn nén từ lâu phóng thích ra, "Đúng đó, ghê tởm, tôi ghê tởm địa vị này của anh không gì không làm được!"



Sắc mặt Hạ Hoằng Uy quả thực khó coi tới cực điểm.



"Du Minh, cậu có biết cái gì gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ không? Cậu con mẹ nó nếu ghê tởm, để làm gì còn ở đây lợi dụng quyền hạn của tôi?"



Du Minh hỏi lại: "Tôi còn có thể lựa chọn sao?"



Hạ Hoằng Uy đột nhiên nở nụ cười, cười đến so với linh sư trong 《 Trộm ảnh 》 còn khiến cho người ta lông tóc dựng đứng hơn.



"Tôi đây cho cậu lựa chọn, chỉ cần cậu có thể đúng lý hợp tình nói một câu: tôi Du Minh rốt cuộc không cần anh! Tôi lập tức thả cậu tự do!"



Du Minh trầm mặc thật lâu mới mở miệng.



"Tôi, Du Minh, cho tới bây giờ chưa từng muốn dùng anh."



Hạ Hoằng Uy từ nhỏ đến lớn, sống đến hài lòng trôi chảy, có thể nói những lời này của Du Minh, là vết dao đầu tiên chặt xuống đường nhân sinh của hắn. Hơn nữa đánh xuống dứt khoát, không có nửa lực đáp trả.



"Cậu nhớ kỹ lời đã nói hôm nay."




"Nói tiếp, tôi nghe." Du Minh dương cằm.



Hàn Đông vẻ mặt xấu hổ, "Tôi cảm thấy đi, cảm tình của cậu đối với tôi đại khái tựa như tôi đối với Diệp Thành Lâm. Bởi vì chúng tôi cho tới nay đều thiếu bằng hữu chân chính, cho nên mới phá lệ quý trọng."



"Tôi có bằng hữu." Du Minh nói.



Hàn Đông, "..."



Một lát sau, trong phòng rốt cục vang lên tiếng than bất lực.



"Cậu không phải lúc trước còn thay tôi bày mưu tính kế với Vương Trung Đỉnh sao? Làm sao đột nhiên lại có loại ý nghĩ này rồi?"



"Đoạn thời gian kia tôi quả thật không phát hiện mình thích cậu."



"Vậy là cậu bắt đầu phát hiện từ lúc nào?"



"Khi cậu không cho tôi đến xem cậu diễn cảnh kia."



Hàn Đông hối hận đến xanh ruột, sớm biết đã bắt cậu đi xem rồi!



Thật sự bế tắc, hắn đành đem nồi đẩy đến trước mặt Du Minh, "Hay là tôi cho cậu ăn thêm một miếng? Cậu tha cho tôi được không?"



Du Minh cái gì cũng không nói nữa, lập tức trở về phòng.



Mấy ngày nay, công ty Trung Đỉnh triển khai điều tra bộ phận kỹ thuật, trong cả ngàn manh mối tiến hành sắp xếp tỉ mỉ, rốt cục xác định người tình nghi.



Một gã nhân viên kỹ thuật của công ty, không quan hệ gì với Hàn Đông, rõ ràng cho thấy nhận tiền thay người làm việc.



Vương Trung Đỉnh phái Nhị Lôi cùng vài tâm phúc khác xuống tay với người này tiến hành thẩm vấn dài đến ba ngày, cuối cùng lôi được người ở sau lưng hắn ra.



Kết quả này, Phùng Tuấn cũng không ngoài dự liệu.



Hắn chỉ là tò mò, "Anh sẽ xử trí như thế nào?"



"Tôi muốn khiến cho hắn cả đời cũng không trở mình được!" Vương Trung Đỉnh nói.



Phùng Tuấn thăm dò: "Còn muốn tiếp tục tra đến cùng sao?"



"Tra, nhổ tận gốc!"



Buổi tối, Vương Trung Đỉnh về đến nhà, Tây Tây hỏi: "Đuôi sam thúc thúc không tới sao?"



Vương Trung Đỉnh hỏi lại: "Vì sao phải đến?"



"Bởi vì con nghe dì nói! Chú ấy gây ra phiền phức cho công ty ba, ba hẳn là phải mang chú ấy về nhà dạy dỗ mới đúng." Tây Tây ánh mắt chờ đợi.



Vương Trung Đỉnh ách nhiên thất tiếu, "Đến ngay đây."



(ách nhiên thất tiếu: á khẩu cười không nổi)