Phong Mang

Chương 143 : Ra chiến trường

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Tan họp xong, mấy lãnh đạo vừa đi ra ngoài vừa nghị luận sôi nổi.



"Việc này còn cần đến thi đấu sao? Lý Thiên Bang các phương diện tính chất vốn có đều cách Hàn Đông một mảng lớn."



"Vương tổng chỉ là tạo cái hình thức, ngăn chặn miệng người khác mà thôi."



"Bản thân tôi cảm thấy biểu hiện của Hàn Đông rất xuất sắc, nhất là cái cảnh bị cắt kia."



"Cái đó đều là hiệu ứng, dù ai cũng có thể đạt được hiệu quả này, người ta Lý Thiên Bang giả nữ biểu diễn mới thật sự công phu."



"..."



Vương Trung Đỉnh tựa như không nghe thấy, trực tiếp như vậy vượt qua, đi đến ký túc xá Hàn Đông.



Hàn Đông mới vừa rời giường không bao lâu, nguyên bản đều là một cái quần lót lắc lư từ ban ngày đến tối. Hai ngày nay lại tự nhiên nói chuyện văn minh, ăn mặc chỉnh tề xong mới từ trong phòng đi ra ngoài.



Ngửi được một mùi thơm, Hàn Đông trộm lặn xuống cửa bếp, thấy Du Minh đang làm sandwich. Mặc một cái tạp dề sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chải lấy một kiểu kiểu tóc hiền thục lưu loát, muốn tốt đẹp như nào có như thế tốt đẹp.



Hàn Đông thở dài, đã sinh Trung sao còn sinh Minh a!



Du Minh đem sandwich thịt cùng trứng ngon lành bày lên bàn, xoay người đi lấy bánh mì nướng. Hàn Đông vội vàng đem cái đầu đang ngóng rụt trở về, bộ dạng như trộm lui về phòng mình.



Một lát sau, Du Minh cũng đi về phòng ngủ.



Hàn Đông lần thứ hai đi vào phòng bếp, thấy sandwich trong mâm vẫn chưa hề đụng tới, còn tỏa ra mùi thơm mê người.



Rốt cuộc ăn hay là không ăn?



Ăn phải có khi nào khiến cho Du Minh ôm một hi vọng không có thật không? Tránh cho lời nói lại tổn thương cậu, chủ yếu chính là, Hàn Đông thật sự đói bụng a.



Do dự không đến ba giây đồng hồ, Hàn Đông liền trộm vươn móng vuốt ra.



Du Minh trở lại bếp, thấy một màn trước mắt, nháy mắt mất bình tĩnh.



"Sao cậu ăn sandwich của tôi?"



Hàn Đông nhét một mẩu bánh mì nướng cuối cùng vào miệng, nói: "Cậu không phải làm cho tôi sao?"



"Ai nói tôi làm cho cậu?"



Hàn Đông dùng sức nuốt xuống, "Cậu... Cậu ngày hôm trước không phải nói thích tôi sao?"



Du Minh chán nản, "Tôi chỉ là ngày hôm trước nói, cũng không phải từ hôm đó bắt đầu, tôi rất sớm trước kia đã thích cậu, hai ta chẳng phải vẫn luôn ăn riêng!"



Hàn Đông, "..."



Du Minh tức giận gạt hắn sang một bên, "Đi đi đi, ăn no cũng đừng cản đường."



Vẻ mặt Hàn Đông biểu cảm không thể chấp nhận, như thế nào bất kì ai từng thích tôi đều dùng thái độ ghét bỏ để biểu đạt yêu vậy?



Đang nghĩ ngợi, một người ghét bỏ khác của hắn cũng tới rồi.



Qua loa tính ra, Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đã nửa tháng không tiếp xúc thân mật. Đột nhiên vừa thấy mặt như vậy, Hàn Đông cũng không biết nên nói gì cho phải.



"Hây ~ "



Một bộ dạng ngốc manh tiếp đón.
Vương Trung Đỉnh cảm giác toàn cơ thể đều ở một khắc này sụp xuống, ra sức chống cự lên tiếng.



"Chưa ngủ, chuyện gì vậy?"



Hàn Đông cười hắc hắc, "Em đang luyện khẩu ngữ, muốn đối đáp vài câu với em không?"



"Đối đáp như thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



"Anh nói, em nghe."



Vương Trung Đỉnh, "... Theo tôi đùa giỡn, muốn chơi tâm nhãn có phải hay không?"



"Anh nghĩ đi đâu vậy? Em là muốn nghe anh nói một câu I Love You!"



Mặc dù biết Hàn Đông là người điên, nhưng nghe câu này từ trong miệng hắn nói ra, trong lòng Vương Trung Đỉnh vẫn là run lên, miễn cưỡng ổn định ngữ khí, "Đi ngủ sớm một chút đi, đừng giằng co nữa."



"Good night!" Phun ra một câu chào đặc biệt tiêu sái.



Hơn một giờ sáng, quả nhiên Vương Trung Đỉnh lại nhận được điện thoại mộng du của Hàn Đông.



"Em căn bản là không muốn nói cho anh I Love You, em chính là muốn moi đề từ miệng anh."



Vương Trung Đỉnh âm thầm cắn răng, "Xem ít tiền đồ này của em!"



Ngày hôm sau, Hàn Đông lại giống như không có việc gì mặc lên chiến bào, ngồi trên chiến xa, uy phong lẫm liệt ra chiến trường.



Lý Thượng gần như là đến cùng một lúc, hai người chạm mặt ở phòng tập bên ngoài.



"Chuẩn bị thế nào?" Lý Thượng hỏi.



Hàn Đông ra vẻ khiêm tốn, "Tôi chỉ là đến làm bàn đẩy cho cậu thôi, ha ha ha..."



"Đừng nói như vậy, tôi mới là vật hi sinh."



Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng: Hiểu được là tốt rồi.



Hai người cùng đi vào.



Trong sảnh ngồi đầy người, ở giữa sân khấu đều bị vây, cao tầng công ty đêu đến đông đủ, mười mấy người làm phim, giám chế, đạo diễn hầu như đều đến xem cuộc chiến, đội hình có thể so với hiện trường trận chung kết tiết mục tuyển tú.



Hàn Đông nhịn không được hít sâu một hơi.



Lý Thượng tuy rằng đã nhiều lần làm công tác chuẩn bị, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ căng thẳng.



Vương Trung Đỉnh cùng Calne ngồi ở vị trí trung tâm, hai người vốn đang trao đổi thân thiết, kết quả Hàn Đông vừa xuất hiện, Calne lập tức cho hắn một cái hôn gió. Đến khi Calne đem đầu chuyển hướng Vương Trung Đỉnh, phát hiện sắc mặt của y đột nhiên thay đổi.



Sau khi nhân viên đến đông đủ, Phùng Tuấn tuyên đọc quy tắc cạnh tranh.



Hai người phải tham gia thi 3 phương diện, thắng trên hai hạng sẽ là người thắng cuối cùng.



Không ngoài dự đoán của Hàn Đông, quả nhiên có sát hạch tiếng Anh, hơn nữa còn là hạng đầu tiên.



Hạng thứ 2 là thi kỹ năng, bởi vì nhân vật là thân phận đặc công, cho nên cần đủ loại kỹ năng, ví như phá giải mật mã, mở rương đánh cắp đồ vật.



Hạng thứ 3 chính là nam giảnữ.