Phong Mang
Chương 155 : Không thể yên ổn
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Những lời này vừa hay bị ba người ở cửa nghe được.
Vương Trung Đỉnh mặt không đổi sắc đi vào bên trong, Nhị Lôi theo sát phía sau.
Phùng Tuấn trong lúc mơ hồ có dự cảm bất tường, sau khi đi vào phát hiện quả nhiên có Hàn Đông tham dự, vừa rồi đã nói không có thời gian hiện tại lại chạy đến đây nháo sự, trong lòng nhịn không được bi ai thay Hàn Đông.
Không nghĩ tới, đối tượng bi ai đột nhiên xảy ra kinh thiên nghịch chuyển.
Vương Trung Đỉnh không liếc Hàn Đông lấy một cái, bước đi đến phía sau Tôn Mục, một bàn tay đập thẳng lên sau ót của hắn.
Tôn Mục trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, mặt trượt xa nửa thước, vừa há mồm máu đã chảy đầy.
Tất cả sợ ngây người, ngay cả Tôn Mục, ngay cả Phùng Tuấn, cũng ngay cả Nhị Lôi, thậm chí còn cả Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh không đợi mọi người kịp phản ứng, lại một cước đá lên người Tôn Mục đang muốn đứng dậy.
PANG một tiếng, Tôn Mục kêu cũng không kêu được nữa.
Studio lâm vào một không gian yên tĩnh như chết.
Thấy Tôn Mục gào khóc đau đớn đến tâm tê liệt phế, vài người của đoàn phim ba chân bốn cẳng chạy qua đỡ.
"Nếu còn dám trước mặt tôi nói xấu Hàn Đông, tôi cho cậu từ nay triệt để cút khỏi tầm mắt của công chúng! Những người khác cũng giống như vậy!"
Quẳng xuống câu hùng hồn này, Vương Trung Đỉnh quay đầu đi mất.
Nhị Lôi lại theo sát phía sau.
Phùng Tuấn vẫn là có dự cảm bất thường như trước, như thế nào cảm giác lời vừa rồi của Vương tổng hình như là nói với mình.
Du Minh cũng xách túi lên đi về hướng Vương Trung Đỉnh, còn một phen đẩy Hàn Đông đang thất thần theo.
"Không đi còn chờ cái gì đây? Chờ bị người ta vây đánh sao?"
Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến Hàn Đông kích thích đến độ có chút ngây ngốc. Sau khi lên xe một mực cúi đầu chơi nút thắt, chơi hơn phân nửa mới vỗ đùi quay sang Vương Trung Đỉnh bên cạnh nói: "Anh vừa rồi biểu hiện thật soái a!"
Vương Trung Đỉnh nghiêng qua hắn liếc mắt một cái, không nói chuyện.
Hàn Đông không chút nào bận tâm trên xe còn có những người khác, trực tiếp đem đầu chôn vào hai chân Vương Trung Đỉnh, một bộ say mê không cách nào tự kềm chế.
"Quá MAN, quá khiến cho em khó có thể tiêu thụ..."
Vương Trung Đỉnh chịu không nổi Hàn Đông nũng nịu, cả giận nói: "Được rồi! Thiếu gây chuyện không tốt hơn sao?"
Hàn Đông tức giận bất bình nói: "Tên tôn tử kia quá thiếu đánh!"
"Cái giới giải trí thiếu đánh này, người hèn hạ có một bó to, có người là đặc biệt vì muốn em ra tay mới làm trò như vậy, chẳng lẽ em cũng chỉ vì tranh một hơi mà ngoan ngoãn ra tay sao?"
"Đại suất ca mà vẫn trộm đến chỗ chúng ta, rốt cục cũng chính thức tới thăm cậu kìa."
Mới vừa nói xong, Hạ Hoằng Uy đến tiến vào.
Tôn Mục cố sức nói: "Miệng của tôi không tiện nói chuyện."
"Cậu không cần lên tiếng, tôi nói xong liền đi."
Tôn Mục khẩn trương chờ, còn chưa nghe đã có chút mê muội.
Hạ Hoằng Uy lẳng lặng nói: "Tôi thích Du Minh."
Lực sát thương của những lời này không hề thua kém một cái đạp kia của Vương Trung Đỉnh, khiến cho Tôn Mục trực tiếp từ mê muội biến thành mơ hồ.
"Bộ phim kia của các người sẽ không có khả năng được công chiếu, những báo ứng tương tự sẽ từng cái từng cái tiếp tục."
Tôn Mục hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hạ Hoằng Uy cuối cùng tặng hắn bốn chữ.
"Không thể yên ổn."
Từ bệnh viện đi ra, Hạ Hoằng Uy lại đến ký túc xá Du Minh.
Cha mẹ Du Minh căn bản chưa tới, hai ngày này cậu luôn luôn ở ký túc xá ngủ. Vì để chắc chắn có giấc ngủ bình thường, Du Minh mỗi ngày trước khi ngủ đều phải uống thuốc an thần.
Hạ Hoằng Uy đi đến trước giường Du Minh, lại một lần xốc chăn của cậu lên, Du Minh bởi vì đã uống thuốc nên không thể nhận thức, tùy ý để Hạ Hoằng Uy kiểm tra thân thể của mình.
Trừ bỏ vài chỗ máu ứ đọng, các bộ phận còn lại cũng không phát hiện thấy vết thương nào, Hạ Hoằng Uy nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, hắn phát hiện trong tay Du Minh nắm chặt một viên đá.
Hắn muốn lấy viên đá này ra, kết quả bị Du Minh gắt gao giữ chặt, căn bản không thể lôi ra được.
Từ thái độ của Du Minh đối với viên đá, Hạ Hoằng Uy nhìn ra một tia manh mối.
Hắn lại dùng sức cạy ra, đột nhiên nghe được Du Minh lầu bầu một câu gì đó.
Hạ Hoằng Uy ghé tai sát qua, hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Du Minh lại không nói nữa.
Hạ Hoằng Uy lại muốn cạy ra, kết quả Du Minh lại lầu bầu một câu, lúc này hắn nghe rõ rồi.
"Hàn Đông tặng, đừng lấy."
Mặt Hạ Hoằng Uy lúc ấy liềntái.