Phong Mang
Chương 181 : Vào bếp
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Vương Trung Đỉnh cùng đi ra theo Hàn Đông.
"Cháu trước tiên tránh đi một chút, ta có lời muốn nói riêng với cậu ta." Vương Hải Chí hướng Vương Trung Đỉnh ra lệnh.
Vương Trung Đỉnh vẫn không nhúc nhích.
Vương Hải Chí giận dữ, "Hiện tại cháu nắm hết quyền hành rồi có phải không? Lông cánh cứng cáp rồi phải không? Thúc ngay cả nói chuyện với một nghệ sĩ cũng phải nhìn sắc mặt cháu?"
Vương Trung Đỉnh cực lực ẩn nhẫn không nói lời nào.
Hàn Đông vội hoà giải, "Anh ấy không phải đề phòng ngài, là đề phòng tôi, sợ tôi nói sai gây ra..."
"Đừng dùng giọng nam!" Vương Hải Chí lớn tiếng đánh gãy. (cũng đáng yêu vậy =))))
Hàn Đông nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?"
"Nghe đau tai!"
"Được rồi", Hàn Đông vẻ mặt 囧.
(囧 Là một chữ tượng hình ý nghĩa là lúng túng, bất lực)
Vương Hải Chí lại chuyển ánh mắt sang Vương Trung Đỉnh, "Ta chỉ nói mấy câu với cậu ta, cháu nếu thức thời thì tìm một nơi mát mẻ chờ, bằng không ở đây chỉ một mực phí công!"
Hàn Đông dùng ánh mắt ám chỉ Vương Trung Đỉnh: Yên tâm đi, nơi nơi đều là người, lão sẽ không làm gì được, cùng lắm thì anh tìm chỗ nào đó rồi tiện nghĩ cách cách cứu viện đi!
Vương Trung Đỉnh lúc này mới nhượng bộ một bước.
Còn lại hai người, áp suất không khí xung quanh đều giảm xuống.
Vương Hải Chí thịnh nộ trừng Hàn Đông, "Cậu cũng dám dùng chiêu này đến đùa giỡn ta, lá gan không nhỏ a!"
Hàn Đông vội tự giải vây, "Chủ tịch, tôi làm sao dám đùa giỡn ngài đây? Tôi là dưới tình thế cấp bách mới giả nữ chạy trốn!"
"Không phải đùa giỡn sao cậu không chủ động thừa nhận?"
"Tôi giả nữ là việc công hay tư mọi người đều biết, tôi nghĩ ngài cũng hiểu mà..."
Vương Hải Chí trừng mắt nhìn Hàn Đông mất một lúc, cuối cùng ném lại một câu, "Nói năng có khí phách".
Hàn Đông cương sửng sốt.
Vương Hải Chí xoay người đi.
Vương Trung Đỉnh sau khi quay lại một câu cũng không hỏi, trực tiếp cùng Hàn Đông trở về studio.
Bởi vì một diễn viên đi rồi, việc quay phim đành phải tạm hoãn, cảnh quay phía trước cũng đều bị xoá bỏ.
Trong chuyện này người hối hận nhất hẳn chính là Vương Trung Đỉnh.
Sớm biết là kết quả này, y đã đem Hàn Đông về nhà trước ngay lúc hắn nói cơ thể không thoải mái rồi.
Bất quá đối với Hàn Đông mà nói, vẫn có chút thu hoạch. Ít nhất lần sau đã biết nếu đá cao, chân cần dùng sức như thế nào.
Chính yếu là, Từ Trạch Mạn bị khai trừ rồi, đừng nói phế đi mấy màn ảnh, chính là chỉnh cả bộ điện ảnh quay lại từ đầu cũng đáng a.
Về phần Vương lão đầu tử...
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Cô bỏ đi khiến đoàn phim chịu tổn thất rất lớn, tổn thất này đương nhiên nên là cô gánh vác!"
"Dựa vào cái gì muốn tôi gánh vác? Là các người đuổi tôi, cũng không phải tôi chủ động tách tổ!"
Vương Trung Đỉnh không để ý, trực tiếp nhấn điều khiển từ xa.
Màn hình chiếu bắt đầu truyền đoạn ngắn Từ Trạch Mạn gào khóc đòi "thôi diễn".
Từ Trạch Mạn đỏ mắt lông mày dựng ngược, "Căn bản chính là cắt câu lấy nghĩa, vu oan hãm hại!"
"Vu oan hãm hại?" Vương Trung Đỉnh mỉm cười, "Vậy cô nhìn xem những thứ này có phải là hãm hại không?"
Từ Trạch Mạn chứng kiến trong văn kiện bày rõ đủ loại tội trạng, khuôn mặt nháy mắt liền trắng.
Vương Trung Đỉnh không nhanh không chậm giải thích: "Cô ở đây là trong thời gian quay phim vô cớ đến muộn 16 lần, chậm trễ tiến trình, vi phạm hợp đồng điều thứ nhất. Ở đây là đơn phương tuyên truyền tin tức thủ tục tương quan về bộ phim trên blog cá nhân, tiết lộ cơ mật đoàn phim, vi phạm hợp đồng điều 7. Cô lan truyền tin tức tiêu cực trái quy định, tổn hại danh dự đoàn phim, vi phạm hợp đồng điều 12..."
Từ Trạch Mạn sụp đổ gào thét, "Nói bậy! Không có! tôi không có..."
"Khẩu cung của nhân viên cùng với ghi âm tại hiện trường đều ở đây, cô có thể tự mình nghe."
Từ Trạch Mạn giống như điên rồi muốn chạy đến tiêu hủy, kết quả bị Nhị Lôi một phen lôi trở về.
"Đoàn phim ký hợp đồng với cô dự chi 40 vạn thù lao, chỗ đó cô cũng phải trả lại." Vương Trung Đỉnh lại nói.
Từ Trạch Mạn chết không thừa nhận, "Tôi không có nhận số tiền này!"
Vương Trung Đỉnh liền vứt qua một chứng từ, mặt trên mục người nhận thanh thanh sở sở viết tên Từ Trạch Mạn.
"Nhưng Tôn sản xuất rõ ràng nói số tiền này không cần trả lại." Từ Trạch Mạn hùng hồn đầy lý lẽ.
Vương Trung Đỉnh nói: "Vậy cô đi tìm Tôn sản xuất đòi chứng cớ."
Từ Trạch Mạn hoảng đến độ khóc lớn, "Muốn cái chứng cớ gì? Ngay cả hợp đồng cũng không có, chỉ là hiệp thương miệng."
"Vậy không còn cách nào rồi, cô đã lựa chọn phương thức tiến tổ không phải chính quy, đương nhiên phải nhận loại hậu quả không công chính này."
Từ Trạch Mạn gào khóc không dứt.
Vương Trung Đỉnh chút nào không lưu tình tiếp tục nói, "Trừ bỏ 40 vạn dự chi, trong khoảng thời gian này bởi vì cô đến muộn, lười biếng tiêu cực, khắc khẩu nháo sự chậm trễ tiến độ quay phim, cùng với thay đổi vai diễn gây ra tổn thất kinh tế cho đoàn phim, tổng cộng 220 vạn."
Nghe đến con số này, Từ Trạch Mạn cảm giác trời đều sụp xuống rồi, cơ hồ khóc không thành tiếng hướng Vương Trung Đỉnh cầu xin.
"Vương tổng... Cầu... Van cầu ngài... tôi... Không có Nhiều... Tiền...như vậy......"
Vương Trung Đỉnh không chút biến sắc trả lời: "Trong lúc quay phim, cô mướn ngoài định mức 3 nhân viên đi theo, còn tự phân phối phòng xe, hơn nữa chi phí quần áo của cô, một ngày chi gần hai vạn, tôi cho rằng cô hoàn toàn có đủ năng lực bồi hoàn."
"Kia cũng không phải tiền của tôi, đều là người khác cấp cho."
"Vậy cứ để người kia thanh toán tiền vi phạm hợp đồng."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh trực tiếp hướng cho Nhị Lôi một ánh mắt, ý bảo đem Từ Trạch Mạn kéo ra ngoài.
"Vương tổng, Vương tổng, ngài không thể như vậy..."
Vương Trung Đỉnh bất độngthanh sắc điểm một điếu thuốc, ánh mắt hờ hững quay lại xử lý văn kiện.