Phong Mang
Chương 202 : Lén học nghệ
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Từ khi Hàn Đông đi Quý Châu quay phim đã hơn nửa tháng, Lý Thượng như trước không có khởi sắc gì đáng nói. Trái lại là Hạ Dương Trác, xuất đạo gần một tháng, cuồng lãm hai mươi mấy cái quảng cáo, nhân khí đã nhanh đuổi kịp thậm chí vượt qua thành tựu giao tranh suốt gần một năm của hắn rồi.
Công ty an bài kế hoạch quay phim cho Lý Thượng chủ yếu tập trung ở hai ba quý cuối năm, hiện tại đang không ở đương kỳ, Phùng Mục Chi tính toán tìm thêm một bộ phim cho hắn.
Lúc này, tin tức Thái Bằng muốn mời Hàn Đông làm nam chính liền lọt vào tai Phùng Mục Chi.
Phùng Mục Chi thông qua khắp các con đường thu được kịch bản bộ điện ảnh này, sau khi xem qua lập tức đánh nhịp quyết định, để cho Lý Thượng diễn nhân vật phản diện trong đó.
Kết quả nàng trăm triệu không thể ngờ đến chính là, một cái công ty ảnh thị truyền thông mới vừa cất bước, có người mới nhân khí cao chủ động đến yêu cầu hợp tác, gã lại có thể không mua trướng!
Hơn nữa không chỉ có không mua trướng, còn nói những lời khó nghe đến cực điểm.
Phùng Mục Chi vẫn là lần đầu tiên đụng phải người đầu tư cuồng vọng như vậy, trong khi nàng đưa lên thành ý cùng bộ mặt tươi cười thì đối phương lại có thể không khoan nhượng vứt lại một câu: "Lý Thiên Bang, hắn cũng xứng?"
Nếu không phải đã lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi luyện ra một cái trái tim cường đại, Phùng Mục Chi tuyệt đối sẽ lập tức nổi bão!
Ngay cả Vương Trung Đỉnh còn phải cho nàng vài phần mặt mũi, ngươi một tên tiểu lão bản không có danh tiếng lấy tư cách gì nhăn mặt?
Nhưng cuối cùng vẫn là cố nén lại.
Bởi vì giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, có thể hôm nay ngươi muốn mắng, nhưng là ngày sau lại phải lạy cầu, ai cũng khó có thể đoán trước tình thế phát triển trong tương lai.
Hơn nữa bằng vào khứu giác linh mẫn của một thương nhân, bộ phim điện ảnh này rất có thể sẽ tạo ra một lực lượng mới, trở thành một hắc mã của năm sau, cho nên nhân vật phản diện trong phim cũng sẽ trở thành một vai kinh điển.
Cho nên, nàng muốn Lý Thượng không trừ thủ đoạn phải tranh đoạt được, thậm chí hạ thấp lại tư thái để không nhận thù lao.
Lý Thượng đương nhiên không thể chấp nhận.
"Chị không phải nói muốn tôi dứt bỏ bóng dáng Hàn Đông, đi con đường của mình sao? Nếu như vậy, để làm gì còn muốn trăm phương ngàn kế giành nhân vật của cậu ta?"
Phùng Mục Chi nói: "Giành nhân vật không phải nhằm vào hắn, mà là nhằm vào bộ phim này. Bộ phim này ai diễn sẽ cũng hỏa, cậu không diễn, cơ hội sẽ tuột vào tay người khác biết không?"
Lý Thượng theo Lương cảnh lăn lộn lâu như vậy, đối ánh mắt người đại diện vẫn thủy chung ôm lấy thái độ hoài nghi.
"Công ty nhỏ mới ra mắt, không tài chính, không tuyên truyền, càng không bảo đảm tỉ lệ chiếu phim, làm sao chị khẳng định nó có thể hỏa?"Phùng Mục nói đến: "Kịch bản tốt."
"Kịch bản điện ảnh tốt chẳng phải rất nhiều, mà đến cuối cùng đều là mèo khen mèo dài đuôi, trở thành vật hi sinh?"
Phùng Mục Chi kiên nhẫn giải thích, "Cái gọi là kịch bản tốt thực sự không phải là cái loại nhạc cao ít người hoạ kia, mà là tiếp địa khí, có thị trường, phù hợp sở thích của công chúng."
(nhạc cao ít người họa: ý nói quá cao thâm, khó hiểu)
Lý Thượng vẫn là khó có thể gật bừa, "《 trộm ảnh 》 có hỏa hay không? Chẳng phải vẫn không thể khiến cho Hàn Đông một lần là hồng."
"Đó là Vương tổng không muốn cho hắn nổi tiếng, không phải là hắn hồng không nổi. Nếu lúc ấy Hàn Đông ở trong tay tôi, hiện tại đã vững vàng một đường! Vương tổng là đem toàn bộ tâm huyết đặt ở 《 Phong Mang 》, cho rằng Hàn Đông sẽ đại hỏa bằng vào bộ phim này, mới không có tiêu phí tên tuổi trước."
Lý Thượng trầm mặt không nói lời nào.
Phùng Mục Chi lại nói: "Đừng nghĩ mình là một minh tinh, lại chướng mắt này lại không nhận cái kia. Cậu còn chưa tới cấp bậc đó đâu, giá trị của cậu hiện tại ngay cả Hàn Đông cũng không bằng."
Lý Thượng nháy mắt biến sắc, "Tôi không bằng hắn?"
"Không phải sao? Cậu cho là trong giới này còn có người nắm rõ giá trị của minh tinh hơn so với thương nhân quảng cáo sao?"
Hàn Đông oán thầm: từ khi nào biến thành gian trá như vậy đây?
Lúc nấu cơm, Vương Trung Đỉnh một mực đứng ở bếp không đi, Diệp Thành Lâm thấy cười nói: "Anh muốn giúp đỡ sao?"
"Không giúp." Giọng điệu đặc biệt quyết đoán.
Được rồi ~ Diệp Thành Lâm tiếp tục làm việc của mình.
Ánh mắt Vương Trung Đỉnh gắt gao theo dõi bàn tay của gã, đem toàn bộ độ đảo mạnh yếu, độ giữ lửa, phối hợp gia vị hóa thành con số, lưu trữ vào trong đầu của mình.
"Quá chuẩn!" Hàn Đông khen không dứt miệng.
Diệp Thành Lâm cười, "Vậy ăn nhiều một chút."
Hàn Đông càng không ngừng gắp rau cho Vương Trung Đỉnh, trình độ săn sóc không hề thua kém Diệp phu nhân.
"Nếm thử cái này, có phải so với đồ ăn anh mua ở cửa hàng đó hơn gấp trăm lần? Thực hẳn nên mang về cho cái tên đầu bếp phế vật kia nếm thử!"
Vương Trung Đỉnh, "..."
Một chút gió cuốn mây tan đi qua, trên bàn cơm còn thừa lại không bao nhiêu.
Hàn Đông sờ sờ bụng, "Quá no rồi, chốc nữa trở về đi không nổi làm sao bây giờ?"
Diệp Thành Lâm nói: "Các người lúc về không cần xách đồ gì, hẳn là không mệt mỏi như vậy nữa."
Ai nói không mang đồ nữa? Không có đồ mang về ta đến đây làm gì?
Vương Trung Đỉnh hỏi: "Mấy hũ dưa cải này là muối như thế nào?"
Diệp Thành Lâm nói thẳng: "Cái này ở Bắc Kinh không muối được, đầu tiên là hũ đựng khó tìm, hai là độ ấm không đạt đến, ba là gia vị không đầy đủ, muối ra cũng không phải vị này."
Hàn Đông vừa nghe tiện tay với, "Em đây mang đi một chút a."
"Không thành vấn đề."
Diệp Thành Lâm nói xong liền đi tìm gói to, sau đó lại không ngừng xếp đồ vào trong.
"Đủ rồi, đủ rồi..." Hàn Đông ngăn cản.
Diệp Thành Lâm vẫn không ngừng xếp vào, "Lấy thêm chút, thứ này có rất nhiều."
Vương Trung Đỉnh cũng nhìn không được nữa, trực tiếp đưa tay qua, "Được rồi, để tôi tự làm đi."
Diệp Thành Lâm không buông tay, "Thật sự không cần khách khí."
Ai khách khí với ngươi? Vương Trung Đỉnh đoạt lại, không nói hai lời xếp hết toàn bộ vào rồi.
Hàn Đông, "..."
Vì thế, trên đường về, tìnhcảnh cũ lại lần thứ hai tái diễn."