Phong Mang
Chương 204 : Xuống dốc không phanh
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Không lâu trước đây, Lý Thượng cũng tổ chức qua một buổi họp fan, lúc ấy cũng là thanh thế lớn, Trương Dương cao điệu. Cái loại bởi vì fan hò hét mà cảm giác máu trong cơ thể đều sôi trào này, đến nay còn lay động thần kinh của Lý Thượng.
Nhưng mà so với sự phô trương của Hạ Dương Trác, vậy thì thật là gặp sư phụ rồi.
Lý Thượng sớm đã nghe nói buổi diễn tuyên truyền của Hạ Dương Trác đông nghịt, nhưng cụ thể đông như thế nào, thật sự là tận mắt nhìn đến mới biết mức độ này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Có thể hình dung như vậy, xe Lý Thượng đang trong quá trình quy tốc tiến lên, thân xe thủy chung là sát thịt mà trôi qua. Đám fan đang trào dâng cảm xúc này, cơ hồ tới nỗi bắt người ta kinh sợ.
Mà đây mới chỉ là ở ngoài hội trường.
Chỉ có fan vip cầm trong tay tấm vé giá trên trời, khổ đợi mười mấy giờ mới có thể thông qua đi đến tầng kiểm yên tĩnh chính thức tiến vào hội trường, có thể tưởng tượng tình hình thực tế khi nhìn thấy thần tượng khó mà kiểm soát bản thân, gào khóc rơi nước mắt.
Thế giới này thật sự là không công bằng.
Có vài người bằng vào hai cái chân là có thể bình bước thanh vân, có vài người bằng vào khuôn mặt là có thể bắt được chúng sinh. Nhưng là có vài người, lại phải sau khi chịu dựng đau đớn thể xác, dẫm đạp tôn nghiêm mới nắm được lấy cái tôi nhỏ nhoi.
Mà hai người trợ lý bên trong xe nói chuyện tào lao Bát Quái, còn vô ý cố ý giúp vui thêm cho loại bất công này.
"Nghe nói lần trước cậu ta họp fan tại Thượng Hải, hiện diện hơn một trăm năm mươi nhà truyền thông, cuối cùng chỉ cho năm mươi nhà truyền thông tiến vào. Hơn nữa mỗi hãng chỉ có thể vào một người đại biểu, trở ra vẫn không thể hỏi được gì."
"Kinh khủng nhất chính là, năm mươi người lại có thể bị một trăm bảo vệ trị an theo sát. Hai bảo vệ trị an gác một phóng viên, này không phải đi phỏng vấn a? Rõ ràng là đi nghe phán quyết."
"Không có biện pháp, cậu ta họp fan sẽ xảy ra tình huống bất ngờ, không phải fan đánh cảnh sát thì là phóng viên ẩu đả với nhau, Vương tổng không biết tốn bao nhiêu phí quan hệ xã hội mới ngăn chặn được mấy tin tức này."
"..."
Phùng Mục Chi cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Chuyện người ta, các người quan tâm thừa cái gì? Quản tốt chính mình là được."
Hai trợ lý lúc này mới ngậm miệng.
Phùng Mục Chi lại chuyển mắt về hướng Lý Thượng, an ủi: "Đừng để trong lòng, công ty vẫn là rất trọng thị cậu."
Lý Thượng một giọng điệu chẳng hề để ý, "Tôi sao phải để vào trong lòng? Hắn càng hỏa lực uy hiếp đối với Hàn Đông càng lớn, tôi còn ước hắn hỏa nữa."
Phùng Mục Chi cười cười, "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Trong khoảng thời gian nói chuyện này, ô tô tiến lên được không đến mười thước. Phùng Mục Chi liên tục xem đồng hồ, lầu bầu nói: "Như thế này chắc chắn phía trước còn đông hơn, chỉ sợ cần cản không nổi rồi."Phụ tá của nàng cũng oán hận, "Đám fan thiếu não này khi nào thì có thể tan a?"
"Tinh thần rất sa sút, mấy ngày nay vẫn luôn không xuất môn."
Phùng Mục Chi không biết nghĩ tới điều gì, xoay người vào trong văn phòng. Dây dưa mãi hơn nửa ngày, cuối cùng cầm một cái hộp đầy đi ra.
"Đem cái này chuyển phát nhanh gửi cho Lý Thượng, tên người gửi văn kiện không cần điền, tôi đã viết xong ở bên trong rồi."
"Hảo." Trợ lý xoay người muốn đi.
Phùng Mục Chi lại gọi.
"Chờ một chút!"
Trợ lý quay đầu, "Chuyện gì?"
Phùng Mục Chi vừa muốn nói chuyện di động liền vang lên, nàng trước tiên tiếp điện thoại.
"Cái gì? Chuyện này như thế nào lại bị vạch ra?"
"Biên tập bên kia nói như thế nào?"
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi."
Trợ lý thấy sắc mặt Phùng Mục Chi không tốt, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi hoài nghi có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Bộ mặt Phùng Mục Chi lo âu.
Trợ lý khuyên nhủ: "Mỗi siêu sao gặp scandal, đều cũng có một một đám người bỏ đá xuống giếng."
Phùng Mục Chi lại nói: "Không phải bỏ đá xuống giếng bình thường, tôi hoài nghi là người bên trong."
"Làm sao chị biết?"
Phùng Mục Chi không có nói rõ, chỉ là dặn dò: "Không thể để cho bất luận kẻ nào biết chuyển phát nhanh này là tôi gửi, cho dù là em trai tôi cũng không được."
"Ân, tôi hiểu rồi."
Phùng Mục Chi vội vàng thudọn đồ đạc, "Cô trước tiên đi đi, tôi phải xử lý một chút phiền phức. Việc nàycó xu thế bị làm lớn, nếu không dừng đúng lúc, ngày sau liền không thể trở lại nữa."