Phong Mang

Chương 212 : Chỉ là hắn bị mù!

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Giữa trưa, Vương Trung Đỉnh vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Phùng Mục Chi từ trong thang máy đi ra.



"Chuyện gì đây?" Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi.



Phùng Mục Chi cười nói: "Cùng nhau ăn cơm trưa đi."



Mắt Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn thức đồng hồ, gật đầu nói: "Được rồi."



Trên đường, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Phùng Mục Chi đột nhiên giống như đùa giỡn nói: "Vương tổng, anh đi đường có vẻ như tốc độ chậm hơn rồi."



"Vậy sao?" Vương Trung Đỉnh tự mình cũng chưa phát giác.



Phùng Mục Chi gật đầu, "Trước kia tôi đi đường cùng anh, đều phải nửa chạy mới có thể theo được."



Vương Trung Đỉnh không nói gì.



Tới nhà ăn, hai người gọi hai phần, mặt đối mặt ngồi ăn.



"Cô rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.



Phùng Mục Chi thở dài, "Chính là muốn nói với anh chuyện Lý Thượng."



"Lý Thượng làm sao vậy?"



"Từ lúc chuyện đó phát sinh, tinh thần đứa nhỏ này luôn luôn rất sa sút, tôi muốn sớm cho cậu ta nhận một bộ phim. Anh cũng biết, tác phẩm mới là phương thức tốt nhất làm nhạt xì căng đan."



Vương Trung Đỉnh nghi hoặc, "Lịch trình sang năm của cậu ta không phải rất đầy rồi sao? Như thế nào còn muốn đón thêm việc?"



"Thông cáo của cậu ấy đều tập trung ở hai ba quý cuối, trong khoảng thời gian này so ra rất nhàn rỗi. Tôi chủ yếu chính là muốn cho cậu ấy mau chóng thoát khỏi ám ảnh, vùi đầu vào công việc."



"Nhưng công ty hiện không có bộ phim nào thích hợp, nếu cô bảo tôi thêm vào một cái đã được duyệt mà nói, chỉ sợ một chốc cũng tìm ra không được một cái tốt."



Phùng Mục Chi khách khí cười nói: "Tôi không định phiền toái Vương tổng, trong tay của tôi còn có sẵn một cuộn phim."



Vương Trung Đỉnh ngẩng đầu, "Vậy sao? Công ty nào?"



"Hằng Vũ truyền hình."



Vừa nghe bốn chữ này, mặt Vương Trung Đỉnh bùm một cái liền chìm xuống.



"Làm sao cô lại trúng ý công ty đó?"



Phùng Mục Chi so với Vương Trung Đỉnh còn bất ngờ hơn, "Anh lại có thể biết đến công ty nhỏ này?"



Vương Trung Đỉnh ngay cả gia phả nhà Thái Bằng đều đã lần tới rồi, còn có thể không biết tên công ty của gã sao?
Du Minh đầu tiên quét mắt qua Thái Bằng một cái, sau đó nói với Hàn Đông: "Bất quá, tôi cảm giác người nhìn không giống thứ tốt kia, đối với cậu có vẻ như rất để tâm a."



Mặt Hàn Đông trầm xuống, "Cậu làm sao thấy được?"



"Vừa rồi lúc phá sư sắp xếp, gã so với bất luận kẻ nào đều khẩn trương hơn, luôn gắt gao nhìn chằm chằm."



Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, không nói gì.



Du Minh thúc giục hắn: "Được rồi được rồi, đừng để ý gã nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi."



Vì thế, hai người cùng đến phòng thay quần áo.



"Mau nhìn, Vương tổng đến đây!"



"Vương tổng, chúng tôi viên mãn kết thúc công việc rồi!"



"Vương tổng, trước tiên chúc mừng năm mới."



"..."



Vương Trung Đỉnh ở giữa một mảnh vui vẻ chúc mừng đi vào studio.



Từ đầu đến đoạn đường này, ánh mắt Vương Trung Đỉnh bình tĩnh, diễn cảm bình tĩnh, ý chí như núi, tuyệt không dao động.



Kỳ thật trong lòng phải dựa vào bốn chữ chống đỡ —— chỉ là hắn bị mù.



Hiện tại, y muốn đem Hàn người mù chỉ lưu lạc bên ngoài này chính thức thu hồi về.



Kết quả, người mù không phát hiện, cách đó không xa lại thấy rầu rĩ không vui Hạ Dương Trác.



"Đồng chí tam đản đây là làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh tùy ý đùa giỡn cùng Nhị Lôi.



Bên cạnh có người chen lời nói: "Ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc cậu ấy, cậu ấy hai ngày này đang khó chịu đó."



"Khó chịu? Vì cái gì?" Nhị Lôi hỏi nhiều một câu.



Người nọ tiến đến phía trước Vương Trung Đỉnh cùng Nhị Lôi, nhỏ giọng nói: "Có một nam nhân để mắt đến cậu ấy."



Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi.



"Nam nhân?"



Người nọ tìm tìm, đột nhiênchỉ vào nơi nào đó nói: "Chính là vị kia! Thấy không? Cao cao Đầu Cua, áo đen."