Phong Mang

Chương 219 : Không đủ nhiệt

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Bộ phim điện ảnh đầu tiên công ty Thái Bằng đầu tư 《 Hắc Độc 》 cũng tiến vào quá trình quay chụp khẩn trương.



Trong phim, Lý Thượng diễn vai nhị thiếu gia một tập đoàn tài chính lớn, kỳ thực là một "con nghiện".



Vì để gần với hình tượng kẻ nghiện thuốc, trong khi tất cả mọi người dùng thịt cá của mình ăn Tết âm lịch, Lý Thượng lại tự ép mình giảm hơn mười cân.



Nhưng mà chỉ là ngoại hình đạt tiêu chuẩn còn chưa đủ, trạng thái tinh thần của hắn cũng phải dựa theo nhân vật trong phim. Chính là sau khi trường kỳ hút thuốc phiện, biểu hiện ra trạng thái tinh thần uể oải, tư duy rời rạc, phản ứng chậm chạp.



Muốn làm đến điểm này sẽ không hề dễ dàng.



Lý Thượng mỗi ngày đều cũng xem một vài phim phóng sự về việc hít thuốc phiện cùng cai nghiện, tâm sự cùng một vài bằng hữu quen biết từng dính dáng qua thuốc phiện. Cho dù như vậy, hắn khi suy diễn trạng thái phát nghiện, vẫn như trước sai có biệt nhất định đối với thực tế.



Vì để đạt tới hiệu quả giống, Thái Bằng không tiếc nhập khẩu một cái thiết bị từ nước ngoài. Đặc biệt tạo ra bệnh trạng giống như khi phát nghiện, bắt Lý Thượng tự mình thể nghiệm.



"Cài này sẽ không tạo thành thương tổn đối với thân thể chứ?" Phùng Mục Chi lo lắng hỏi.



Thái Bằng nói: "Đây là dùng để tiến hành giáo dục phòng tránh sử dụng thuốc phiện, sao có thể có nguy hại?"



Phùng Mục Chi lúc này mới gật đầu đồng ý.



Sau khi Lý Thượng ngồi lên, cảm giác trong não như có một đàn kiến muỗi vỗ cánh bay quanh quẩn.



"Ong ong ong! Ong ong ong!..."



Ngay sau đó, tiếng vỗ cánh này từ nhỏ biến thành lớn, từng điểm thành mảng lớn, dần dần thăng cấp thành tiếng gầm rú thật lớn.



Lý Thượng cảm giác có gì đó trong mạch máu đè ép muốn vỡ tung, cơ hồ muốn căng nứt thân thể.



"Không được, thả tôi xuống, không thể chịu đựng nữa rồi..." Lý Thượng thống khổ giãy dụa.



Phùng Mục Chi hướng Thái Bằng hỏi: "Sắp xong chưa?"



"Sớm thôi ~" Thái Bằng bất vi sở động.



Da Lý Thượng dưới dự kích thích của dụng cụ bắt đầu co rút, tựa như bị móng vuốt mèo cào đến nối vệt lên, cảm giác ngứa từ lỗ chân lông dần dần lan vào xương cốt. Hắn muốn gãi nhưng gãi không đến, muốn gãi nhưng gãi không đến, chỉ có thể điên cuồng giãy dụa, thông qua cử động da thịt ma xát đến xương cốt để trị ngứa.



"A a a... Phùng tỷ... Cứu..."



Phùng Mục Chi thật sự không đành lòng, nghĩ tới đi đến tắt thiết bị, lại bị Thái Bằng ngăn lại.



"Chờ một chút." Thái Bằng nói.



"Tôi cảm thấy cũng được rồi đi?" Phùng Mục Chi sốt ruột.



Thái Bằng thái độ lạnh lùng, "Nếu cô có thể bảo chứng sau khi hắn xuống dưới nhất định có thể qua diễn, tôi sẽ thả hắn xuống."Phùng Mục Chi không biết nói gì.



Cuối cùng, Lý Thượng sau khi chảy một thân nước mắt nước mũi nước miếng, mới có thể thoát ra.



"Cậu chịu chút tội này, còn không bằng một phần của giới nghiện." Thái Bằng nói không đầu không cuối.



Tuy rằng sự thật như thế, nhưng Lý Thượng như trước bất mãn đối với phương thức cực đoan này của Thái Bằng.




"Tình huống bây giờ thế nào?"



Phùng Mục Chi thở dài, "Buổi sáng quá nhiều phóng viên, hiện tại không phải nhân viên công tác và người nhà đều cấm vào."



"Vậy Thượng rốt cuộc có ở bên trong không a?"



"Vẫn luôn không liên lạc được, tôi cũng không dám xác định."



Hàn Đông nhìn chăm chăm vào Phùng Mục Chi, muốn từ mặt nàng tìm kiếm chút dấu vết để lại.



"Đúng rồi, cậu rất quan tâm hắn nha ~" Phùng Mục Chi ôn nhu cười cười với Hàn Đông.



Không thể không nói, Phùng Mục Chi cười rộ lên thật đẹp, ánh mắt nhìn chằm chằm của Hàn Đông nháy mắt biến thành si ngốc.



"Ah ~ là ~ là ~ "



Một lát sau, Vương Trung Đỉnh cũng đã tới.



So với Hàn Đông vội vàng, y có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ tùy tiện hỏi hỏi, lại công đạo vài câu, liền bảo Nhị Lôi lái xe đi trước, tự mình mang Hàn Đông trở về nhà.



Trên đường, Hàn Đông hỏi Vương Trung Đỉnh: "Anh một chút cũng không lo lắng sao?"



"Ai làm thủng giỏ kẻ đó tự làm đầy, tôi việc gì phải hao tâm?" Vương Trung Đỉnh hờ hững.



Hàn Đông lại nói: "Em cảm thấy quyền lực của Phùng Mục Chi có chút quá mức tập trung, anh hẳn nên tìm người kềm chế cô ta lại."



"Việc này tôi đã nghĩ qua."



Con ngươi Hàn Đông nháy mắt tỏa ánh sáng, Thanh Thanh giọng, ưỡn ngực làm một tư thế tự mình cảm giác tốt đẹp.



"Cái kia... đã trúng ý được người nào chưa a?"



"Trước mắt đang xem xét một người."



Hàn Đông khẩn cấp hỏi: "Ai a?"



"Du Minh."



"Anh nói ai????"



"Du Minh."



Mặt Hàn Đông vèo một cái liền lạnh, "Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì đề bạt cái tên tiểu quái đản kia?"



Vương Trung Đỉnh không nhanh không chậm giải thích, "Bởi vì ánh mắt cậu ấy đủ cao, tính tình đủ lạnh, suy nghĩ cũng đủ lý tính."



"Hơn nữa cũng đủ phụ thuộc vào anh, đúng không?" Hàn Đông sâu kín thêm một câu.



Ánh mắt Vương Trung Đỉnhdời đi, "Không biết em đang đây là nói cái gì.""