Phong Mang

Chương 227 : Em sợ lại nhiều thêm mấy người

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Chỉ chớp mắt, Hàn Đông đã ở đoàn phim 《Chiến thần màu đỏ》 hơn hai mươi ngày. Quay xong trận diễn chiến tranh cuối cùng, nhiệm vụ của hắn tại nơi này cũng nhất trí đặt một dấu chấm tròn rồi.



Về vấn đề quân đội hỗ trợ quay phim, hắn và Vương Trung Đỉnh luôn luôn tranh chấp không dứt. Hắn là có thể giảm thì nên giảm, Vương Trung Đỉnh là thà rằng dùng nhiều cũng không nguyện ý nợ nhân tình.



Sau Hàn Đông lại nghĩ tới một người —— Vương lão gia tử.



Uy nghiêm của Vương lão gia tử tự nhiên không cần nhiều lời, nếu lão tướng quân đầu bạc nho nhã này ra mặt cảm ơn, nhân tình dù lớn hơn nữa cũng tính hết.



Hơn nữa thông qua Hàn Đông bắc cầu, Vương gia cùng Hoàng gia có thể xây dựng tình hữu nghị sâu sắc.



Ngày sau tập đoàn Trung Đỉnh đầu tư các loại tác phẩm điện ảnh hay truyền hình đề tài quân sự, cũng có thể vô điều kiện mượn quân đội dưới quyền của Hoàng Thác, mang đến lợi ích thật lớn cho công ty.



Bất quá đây là sau này mới nói.



Lúc ấy sắc mặt Vương Trung Đỉnh cũng không tốt như vậy.



Hơn nữa lúc Vương lão gia tử vỗ vai y khen ngợi Hàn Đông.



"Tiểu tử này tương lai nhất định nhiều đất dụng võ, vẻ mặt tinh khí, đầy người phong mang, cháu phải hảo hảo đào tạo."



(Phong Mang 锋芒: nghĩa là mũi nhọn, nghĩa khác là tài năng, sắc sảo)



Địch giả tưởng mới vừa thổi phồng xong, địch tự chiêu lại tới đây phụ hoạ.



(Địch gải tưởng: ông nội, VTĐ mới suy đoán là tình địch vì cái bớt)



(Địch tự chiêu: Hoàng Thác, là do tự VTĐ mời đến làm tình địch =))))))



"Vương lão nói quá đúng, tôi cũng đang muốn thổi phồng hắn. Tràn trề đại khí chân tình, hoa chiêu quỷ điểm tiểu nhân tinh."



(tràn đầy khí chất tính tình thật thà, lại có chút thủ đoạn lanh lợi -> con người hoàn mỹ)



"Ha ha ha... Tổng kết thật hay! Ngày mai trận diễn kia cậu phải đích thân đến chỉ huy, ta nhất định cổ động cho cậu!"



"Vậy cũng thật sự là vinh hạnh của tôi a!"



Ánh mắt Vương Trung Đỉnh âm trầm nhìn hai người, có ý gì đây? Tình địch còn muốn liên minh sao?



...



Ngày hôm sau, Hoàng Thác suất lĩnh gần một vạn bộ đội, hỗ trợ quay hai tổ màn ảnh cuối cùng.



Trong đó, tổng đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ cho Hoàng Thác, Hoàng Thác lại ra lệnh cho các đội trưởng chỉ đạo đội của mình tham diễn. Lãnh đạo các đơn vị tựa như đạo diễn lớn nhỏ, tầng tầng tổ chức bày binh bố trận, bảo đảm thuận lợi hoàn thành quá trình quay phim.



Hàn Đông lần đầu tiên nhìn thấy quy mô quay phim lớn như vậy, trong lòng thổn thức không thôi.



Không hổ là quân nhân a, khí thế kia thật không phải vừa!Nhớ ngày đó lúc hắn còn là đàn diễn, trải qua nắng gắt chói chang, xung quanh đều sớm ủ rũ một mảng lớn rồi.



Sau khi toàn bộ binh sĩ vào chỗ, Hoàng Thác đứng ở trên đài chỉ huy, giọng điệu uy nghiêm ra lệnh: "Bây giờ nghe tôi chỉ huy, người trên 1m7 tập hợp bên cánh trái trận doanh, người dưới 1m7 tập hợp bên cánh phải trận doanh." Không đến ba mươi giây, gần vạn sĩ binh liền hoàn thành phân chia đội ngũ, xếp hàng chờ mệnh lệnh kế tiếp.



Thanh âm trầm ổn mạnh mẽ của Hoàng Thác lần thứ hai vang lên: "Trên 1m7 phát trang phục Bát Lộ quân, dưới 1m7 phát trang phục quân Nhật."



Lời này nháy mắt đưa tới một mảnh cười vang.



Hàn Đông cũng nhe răng vui, "Ai ra chủ ý thối này a?"



Thẩm Sơ Hoa u u trả lời: "Anh nói xem? Trừ bỏ Vương tổng còn có ai bị trở ngại số liệu như vậy nữa?"




Hàn Đông nước mắt đều nhanh bão ra rồi.



Ta sao lại chiêu đến nhiều người như vậy a?



Nếu không có một phụ nữ cũng được a!!!



Đều là đàn ông, còn một người so với một người càng bành trướng hơn. Từ mấy bảo tiêu, đến mười mấy thổ phỉ, rồi đến hơn chục binh lính... Đằng sau còn con mẹ nó bày cứu như thế nào a?



Đang lo lắng, lại một tổ đoàn xe tiến lại đây.



Cửa xe cơ hồ mở ra đồng thời, hơn một trăm giày cao gót chạm xuống đất, hào quang xinh đẹp nháy mắt chiếu sáng khắp bầu trời đêm.



Đám binh lính hàng năm ngồi không này vừa nhìn thấy đều "thẳng" rồi.



Vương Trung Đỉnh ngay giữa dàn mỹ nữ vây quanh, vững bước đi đến trước mặt Hoàng Thác.



"Những binh sĩ này của anh khổ cực, không có gì hay chiêu đãi, cứ thoải mái một trận đi."



Lời này vừa nói ra, cửa thiếu chút nữa bị chen đổ. Ai còn nghĩ đến mệnh lệnh a? Trước tranh một người rồi nói sau!



Trong nháy mắt lòng quân tan rã...



Sự thật chứng minh, Vương giả chân chính không phải có bao nhiêu tinh binh mãnh tướng, mà là có bao nhiêu yêu tinh làm loạn lòng người.



Vương Trung Đỉnh toàn thắng.



Hàn Đông cũng lại hỏi cái câu kia.



"Làm sao anh ở đây?"



"Tôi nhận điện thoại của ông nội, cảm thấy như là ông cố ý cấu kết cùng Hoàng Thác, cho nên vẫn luôn không rời đi."



Hàn Đông ngu ngơ nghẹn lời.



"Làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông lắc đầu, "Không có gì."



Ta sẽ nói cho ngươi biết: kỳ thật ngươi đã rơi mất bao nhiêu giai đoạn trung gian sao?



Nhưng là hắn không thể không nói một câu.



"Đoán rất hay!"



Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông thấy tròng mắt mờ đục, tinh thần mệt mỏi, nhịn không được hỏi: "Mệt sao?"



Nghe được cái chữ "Mệt" này, ủy khuất trong lòng Hàn Đông giống như mở hồng thủy, đầu mạnh mẽ đánh lên bả vai Vương Trung Đỉnh.



"Anh mau tìm ra cái tên tình địch kia đi!"



"Sao?"



Hàn Đông nhịn không được phun ra.



"Em sợ lại nhiều thêm mấy người a!"