Phong Mang

Chương 239 : Em xuất tài tôi xuất lực

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Họa vô đơn chí, tai hoạ ngầm Du Minh bên này còn chưa tiêu trừ, Thái Bằng bên kia lại cho Phùng Mục Chi một đòn nặng.



"Hằng Vũ truyền thông" liên tiếp tung ra ba trailer tuyên truyền của tổ hợp thanh niên, ba suất ca đều là tiểu thịt tươi 96, vừa tuyên truyền liền dẫn đến hưởng ứng nhiệt liệt.



(Tuy là nghe nó không hay nhưng thật sự nguyên văn nó là "tổ hợp thanh niên" mình không thay bằng cái gì khác được cả T__T)



Mà ba người, vô luận là diện mạo xuất chúng, tinh thông nghệ thuật hay là phân công nhân vật, đều giống như đúc so với trù hoạch tổ hợp thanh niên của Phùng Mục Chi lúc trước. Ngay cả trailer tuyên truyền cũng đều giống hệt ý tưởng của nàng.



Thảm hại hơn chính là, phương án của Phùng Mục Chi đã được thông qua, nên trước đó không lâu, tổ hợp đã chính thức ký hợp đồng cùng với công ty rồi.



Ba người này là Phùng Mục Chi đã sớm chọn và bồi dưỡng, lúc trước đã huấn luyện gần hai năm ở công ty quản lý của nàng, đầu nhập không cần nhiều lời. Sau đó kế hoạch được thông qua, các con đường tuyên truyền đều đã đả thông, những phí tổn này lại càng vô kể.



Mắt thấy "Tân tinh chói mắt" này sắp được tung ra, kết quả lại bị người ta đoạt trước. Hiện giờ tiếp tục giữ nguyên mà xuất thủ, nhất định sẽ bị xem là ăn theo, mang "danh tiếng" đạo ý tưởng rồi.



Hơn nữa, trù hoạch thất bại là việc nhỏ, bị hoài nghi tiết lộ cơ mật công ty mới là việc lớn. Bởi vì kế hoạch này trước mắt chỉ có nàng và Vương Trung Đỉnh xem qua, những người còn lại căn bản chưa từng tiếp xúc đến.



Ngay khi nàng vội vã tìm đến Vương Trung Đỉnh làm sáng tỏ, cách đó không xa một thân ảnh bắt nàng hoàn toàn mất bình tĩnh.



Chu Lê đang ở cửa phòng làm việc khoa tay múa chân với nhân viên khuân vác, bộ dạng kia còn thật sự tập trung, giống như là muốn ở lại đây.



"Cô không ở lại Thượng Hải, chạy đến đây làm gì?" Phùng Mục Chi hỏi thẳng.



Chu Lê mỉm cười động nhân, "Phòng công tác của tôi cũng đã chuyển về Trung Đỉnh rồi, tôi không đến đây còn có thể đi đâu?"



"Cô không phải ẩn danh rồi sao?" Phùng Mục Chi nhớ rõ ràng.



"Tôi ban đầu là muốn ẩn danh, nhưng bất hạnh là dưới tay Vương tổng không có người tài có thể sử dụng. Năm lần bảy lượt mời tôi, tôi ngại làm anh ta bẽ mặt."



"Đừng nói giỡn, tôi theo Vương tổng nhiều năm như vậy, anh ta nói cái gì, làm chuyện gì, tôi còn không rõ sao?"



"Cũng bởi vì cô quá rõ, Vương tổng mới phải mượn lần này trị cô một phen." Chu Lê không chút khách khí.



Sắc mặt Phùng Mục Chi nháy mắt thay đổi, "Cô có ý gì?"



Chu Lê điểm lên một điếu thuốc, động tác quyến rũ.



"Mạo muội hỏi Phùng tỷ, Bản kế hoạch phương án tổ hợp kia có phải cô tiết lộ ra ngoài hay không?"



Phùng Mục Chi ngữ khí quyết đoán, "Đương nhiên không phải.""Đúng a ~ nếu không phải cô, còn có thể là ai đây?" Sương khói theo bờ môi đỏ mọng của Chu chậm rãi tràn ra.



Phùng Mục Chi bất vi sở động, "Vương tổng sẽ không thiếu đầu óc như vậy, hạ đao với người một nhà."



"Người một nhà..." Chu Lê hừ cười một tiếng, "Cô đến công ty được bao lâu mà dám xưng người một nhà? Nương pháo mới lắc lư vài vòng ở trước mắt Vương tổng ba giờ, liền dám xưng người một nhà?"



Phùng Mục Chi việc nhân đức không nhường ai, "Cô một kẻ mới vừa rảo bước vào cửa cũng dám lấy giọng điệu người trong nhà tác oai tác phúc, tôi làm sao lại không dám?"




Vương Trung Đỉnh tính một cái, tuy rằng chỉ còn vài ngày nữa, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy đau lòng.



"Tiếp tục kiên trì vài ngày nữa, chờ quay xong rồi, mang em đến đảo nhỏ thư giãn một chút."



Hàn Đông hưng phấn một trận, lại thay Vương Trung Đỉnh khởi xướng lo lắng.



"Chuyện Phùng Mục Chi anh có thể xử lý như thế nào?"



Vương Trung Đỉnh sắc mặt ngưng trọng, "Xem tình huống."



"Anh có biết là ai tiết lộ kế hoạch không?"



Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi lại không ngốc."



Lúc này, Hàn Đông đột nhiên ngồi dậy.



"Em có một cách, anh muốn nghe không?"



"Cái gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông úp sấp bên tai y nhỏ giọng nói thầm một hồi.



Trong mắt Vương Trung Đỉnh thoáng hiện lên một tia tinh quang.



"Thế nào?" Hàn Đông nhướn mi.



Vương Trung Đỉnh vừa lòng đến thậm chí có chút hoài nghi, "Kế hoạch kia sẽ không phải là em tiết lộ ra ngoài đi?"



"Bậy bạ!" Hàn Đông giận dữ khó chịu, "Em và Thái Bằng thời gian này căn bản không có tiếp xúc."



Vương Trung Đỉnh như trước híp mắt đánh giá Hàn Đông.



"Chỉ là Phùng Mục Chi tâm lý phòng bị nặng như vậy, Lý Thượng như thế nào có thể lấy được kế hoạch từ trong tay cô ta?"



Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Em làm sao biết? Tiểu tử đó vẫn luôn lén lút."



Vương Trung Đỉnh sâu kín nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, kế hoạch kia là em ký tên a?"



Hàn Đông thân hình cứng đờ, tiếp theo liền mắng lại: "Em ký nhiều như vậy, ai biết cái nào là của cô ta?"



Vương Trung Đỉnh không nói gì.



Hàn Đông một lần nữa nằm úpsấp quay về trên giường, tức giận nhắc nhở: "Còn chưa có thoa xong đâu."