Phong Mang

Chương 242 : Đặc biệt

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Phùng Mục Chi bị giam hơn một tháng, đến lúc ra ngoài cả người đã gầy di một vòng lớn.



Trong lúc này, Vương Trung Đỉnh thay nàng nói đỡ đi không ít lời, mới giúp nàng tránh khỏi được Quỷ Môn Quan. Chủ yếu là thua lỗ ăn trúng trên người Du Minh kia, sợ là không thể trả lại nữa.



Hơn nữa trong khoảng thời gian nàng vắng bóng, quyền lực trong tay bị Chu Lê cướp đi không ít. Nhất là khối thịt béo A-watch kia, cơ hồ bị Chu Lê chiếm làm của riêng rồi.



Những phương diện khác Phùng Mục Chi có thể cho qua, tổ hợp này nàng tuyệt không thỏa hiệp. Vì thế nàng đặc biệt hẹn gặp Vương Trung Đỉnh, tính toán hảo hảo bàn bạc rõ ràng cái vấn đề này.



Nhưng mà, ngay khi nàng đi tới văn phòng Vương Trung Đỉnh, đột nhiên bị một thân ảnh ngăn đường.



Phía sau còn có ba gương mặt quen thuộc.



"Phùng tỷ..."



A-wach cả ba người đồng thanh chào Phùng Mục Chi, có vẻ có chút căng thẳng.



Đây là lần đầu tiên sau khi ra ngoài Phùng Mục Chi nhìn thấy ba người bọn họ, nhịn không được tiến lên hàn huyên, "Thời gian này thế nào rồi?"



Chu Lê thay bọn họ trả lời: "Cũng không tệ lắm."



"Tôi hỏi là hỏi bọn họ, cô tranh cái gì?" Phùng Mục Chi trừng mắt lườm Chu Lê một cái.



Chu Lê cười cười, "Cô không biết, hiện tại có nhiều nghệ sĩ gan khá lớn, trong lúc ngươi không để ý sẽ bị người thông đồng đi mất, tôi đương nhiên phải cẩn thận phòng bị rồi"



Phùng Mục Chi nghe ra câu nói của Chu Lê có hàm ý khác, nhịn không được cười lạnh một tiếng, "Cô có tư cách gì phòng bị?"



"Người đại diện còn không có tư cách vậy ai có tư cách?"



Phùng Mục Chi biến sắc, "Người đại diện?"



"Chẳng lẽ Phùng tỷ chưa nghe nói sao? Ba người bọn họ đã được chuyển ký tên cho tôi rồi."



Phùng Mục Chi nháy mắt mất bình tĩnh, "Vương tổng không thể nào đáp ứng cho loại người yêu cầu vô lý như cô!"



"Vương tổng ban đầu quả thật không đáp ứng." Chu Lê đưa tay khoát lên trên vai một thành viên, "Chính là bọn họ khóc lóc muốn theo tôi, Vương tổng cũng không còn biện pháp."



Ánh mắt Phùng Mục Chi không dám tin trừng hướng ba người này.



"Cô ta nói là thật sao sao?"



Ba người cúi đầu không nói.



Phùng Mục Chi nhịn không được giận dữ: "Các ngươi sao có thể làm ra loại sự tình này?"



"Chuyện này rất kỳ quái sao?" Chu Lê một biểu tình không cho là đúng, "Không phải vì sớm có người đã mở đầu khơi dòng sao?"




"Đừng, cô muốn vào cứ vào đi, không cần phải để ý tôi." Hàn Đông một biểu cảm không sao cả.



"Đây chính là cậu để cho tôi vào, đừng đến lúc đó sau khi tôi vào một chuyến, lại hoài nghi ánh mắt Vương Trung Đỉnh không thật, nói chuyện không yên lòng linh tinh, lại bởi vì tôi mà ầm ĩ một trận với anh ta."



Hàn Đông oán thầm: ngươi có phải bị di chứng hồ ly tinh hay không?



"Được được được, cô vào đi, tôi sang phòng bên cạnh chờ một lát." Hàn Đông nháy mắt đã đi khuất.



Chu Lê vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, cố ý nói: "Vừa rồi Hàn Đông nhìn thấy tôi."



"Vậy thì sao?" Vương Trung Đỉnh lơ đễnh.



Chu Lê đùa cợt nói: "Anh không sợ Hàn Đông biết hai người chúng ta từng có cái gì sao?"



"Hai người chúng ta có cái gì hay không, cậu ấy liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tôi sợ cũng không có tác dụng." Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời.



Ánh mắt Chu Lê xinh đẹp nhìn thẳng Vương Trung Đỉnh, "Anh đây giống như là chấp nhận đi?"



"Tôi cũng không phủ nhận từng cùng một chỗ với cô." Vương Trung Đỉnh rất thản nhiên.



"Vậy anh vì cái gì luôn không dám nhìn tôi?" Ngón tay giống như bạch ngọc của Chu Lê vuốt ve cằm Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh trực tiếp giữ chặt cổ tay nàng, nói: "Tôi không phải không dám nhìn cô, là không muốn."



"Anh vẫn hận tôi như vậy?" Chu Lê cố ý hỏi.



Vương Trung Đỉnh vạch rõ giới hạn, "Tôi đối với cô chưa tới mức hận, cô chỉ là một trải nghiệm cần có trong đời của tôi. Cô không phải mối tình đầu, cũng sẽ có người khác là mối tình đầu. Đặc biệt chính là ở vị trí này, chứ không phải cô người này."



Chu Lê vốn cũng không còn yêu Vương Trung Đỉnh đến say đắm nữa, nhưng vẫn muốn trêu đùa y một chút. Muốn từ một tia khẩn trương hoặc trốn tránh trong ánh mắt của y, tìm kiếm một loại cảm giác thỏa mãn.



"Vậy anh đối với Hàn Đông thì sao?" Chu Lê thăm dò hỏi.



Ánh mắt Vương Trung Đỉnh rõ ràng thay đổi, loại biến hóa này lại khiến Chu Lê có chút không vui.



"Tôi đối với Hàn Đông làm sao?" Vương Trung Đỉnh không biết Chu Lê đến tột cùng muốn thăm dò cái gì.



Chu Lê rốt cục đem vấn đề vẫn luôn tò mò hỏi ra.



"Anh rất thích Hàn Đông sao?"



Vương Trung Đỉnh đáp lại nàng hai chữ.



"Đặc biệt."