Phong Mang

Chương 255 : Bí mật

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Hai người từ phòng tắm đi ra, Tây Tây đã ngủ.



Hàn Đông ôm nó đến về phòng, vừa muốn đặt xuống giường, tiểu cánh tay Tây Tây liền khóa chặt lấy cổ Hàn Đông.



Hàn Đông khẽ cắn lên mặt Tây Tây, quát: "Buông tay, nghe thấy không?"



Tây Tây híp mắt thoảng như không nghe thấy.



Hàn Đông kiên quyết đặt về giường, kết quả vừa xoay người muốn đi, Tây Tây lại từ phía sau bám lên.



"Vật nhỏ."



Hàn Đông cười mắng một tiếng, xoay người lại nhéo một cái lên tiểu điểu của Tây Tây, Tây Tây lập tức lăn lộn chui về ổ chăn.



Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông thật lâu chưa quay về, liền đến cửa xem. Kết quả phát hiện Hàn Đông ngồi ở đầu giường Tây Tây, thẳng tắp nhìn nó, ánh mắt kia thật sự giống như đang nhìn con của mình.



Cảm động không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh chợt nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của Hàn Đông.



Trở lại phòng cầm lên nhấn một cái, giọng nam hùng hậu mạnh mẽ kia của Hoàng Thác liền vang lên bên tai.



"Như thế nào còn chưa trả lời? Đang ngủ sao?"



Nghe ý tứ này, có vẻ như lúc trước tán gẫu đến rất vui a ~ Vương Trung Đỉnh không chút khách khí xem xét bản ghi chép.



Mặc dù biết không phải Hàn Đông hồi đáp, nhưng mà tiếng "Tiện bại hoại" kia của Hoàng Thác vẫn khiến y kích thích không nhẹ.



Trước khi ngủ, Vương Trung Đỉnh vừa dùng ngón tay xoa tóc Hàn Đông vừa nói: "Bắc Hải bên kia mới mở một nhà hội sở, muốn đi xem không?"



(hội sở là câu lạc bộ, còn cái nhà hội sở này không rõ lắm, kiểu như phòng khách sạn ấy)



Hàn Đông miễn cưỡng hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn đến đó?"



"Có mấy hạng mục tư mật rất kích thích." Vương Trung Đỉnh cố ý câu dẫn Hàn Đông.



Hàn Đông quả nhiên rục rịch.



"Tiết mục tư mật gì?"



Vương Trung Đỉnh ý định thừa nước đục thả câu, "Tôi cũng không xác định, chỉ là nghe nói thôi."



"Nghe nói anh cũng nói lại xem." Hàn Đông lòng như lửa đốt bổ nhào vào lên trên người Vương Trung Đỉnh.



Vì thế, vợ chồng son không biết xấu hổ bắt đầu nghiên cứu.



Mặt Hàn Đông một chốc đỏ một chốc lại xanh, miệng mộc chốc "Waaa" một chốc lại "Ta kháo". Đến cuối cùng cả hai người đều mặt đỏ tai hồng, huyết áp một đường bão táp.



Hàn Đông còn ra vẻ mất tự nhiên rụt đầu về ổ chăn, thở hồng hộc nói: "Ngày mai rồi nói sau."



Vương Trung Đỉnh cố ý nói: "Phòng phải đặt trước, có thể đặt hay không còn là một vấn đề đó."



Hàn Đông vừa nghe liền nóng ruột, "Vậy mau đặt, mau đặt."



Vương Trung Đỉnh cười cầm điện thoại lên.Ngày được định vào tối thứ sáu, vừa hay là ngày Hàn Đông tiến tổ.




Trợ lý không nói gì.



Hơn một giờ đã qua, Hàn Đông vẫn chưa đi ra.



Chu Lê vừa ngáp vừa nói: "Thể lực Hoàng thủ trưởng quả nhiên phi phàm."



"Có cần báo với Vương tổng hay không?" Trợ lý hỏi.



"Gấp gáp như vậy làm gì? Chờ thăm dò tình huống, sau đó gửi hiện trường qua mới có ý nghĩa ~ "



Trợ lý che miệng cười trộm.



Hàn Đông từ trong phòng đi ra thật sự thành tiên rồi, đi đường cũng bắt đầu lơ mơ.



Vương Trung Đỉnh vốn muốn bế Hàn Đông, hắn nhất định không cho. Không chỉ có như thế, còn muốn Vương Trung Đỉnh bảo trì khoảng cách ba thước, nhất định phải bảo trụ thanh danh cao thượng của phu quân, lại càng bảo trụ hình tượng vĩ ngạn của chính mình.



Tới cửa, Hàn Đông cố sức xoay người, quay về phía Vương Trung Đỉnh làm ra một thế tay ngăn lại.



"Em đi ra ngoài trước, anh đừng đi theo."



Vương Trung Đỉnh hỏi: "Em như vậy có thể xuống bậc thang sao?"



"Thiếu con mẹ nó giả mù sa mưa, vừa rồi còn làm đến như vậy?"



Vương Trung Đỉnh oán thầm: không phải nghe lời ngươi, một mực dùng sức sao?



"Không được đi ra theo em!"



Khí phách cảnh cáo một cái cuối cùng xong, Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài.



"Ra rồi, ra rồi..." Trợ lý vỗ vỗ Chu Lê buồn ngủ.



Chu Lê chứng kiến hai cái chân mềm nhũn của Hàn Đông, nhịn không được giễu cợt một tiếng, "Quả nhiên..."



"Nhưng mà Hoàng thủ trưởng vì sao còn chưa ra?"



"Vô nghĩa, sợ bị người phát hiện thôi."



Trợ lý ngẫm lại, "Chúng ta có cần chờ một chút để xác nhận không?"



"Không cần, ván đã đóng thuyền. Không chừng người ta đề phòng chính là chúng ta, cho nên vẫn là đi thôi, miễn cho chậm trễ giấc ngủ."



Trợ lý gật đầu, ý bảo lái xe lái đi.



So sánh, cảnh vệ của Hoàng Thác "Chuyên nghiệp" hơn, người ta một mực đợi đến khi Vương Trung Đỉnh đi ra mới lái xe rời đi.



Hoàng Thác sau khi đem Hoàng tiểu nha đến nhà bà ngoại, một mình lên xe.



"Thế nào? Đuổi tới chứ?"



Cảnh vệ gật đầu, "Mới từ bên kia trở về không bao lâu."