Phong Mang

Chương 260 : Tìm đường chết

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Đáy mắt Hạ Hoằng Uy chợt phủ lên một tầng sương mù dày đặc, thanh âm lại như càng thêm thâm trầm.



"Náo loạn nửa ngày chính là cậu."



Hàn Đông xấu hổ cười: "Phải, tôi vẫn luôn cảm ơn trong lòng đối với Hạ cảnh quan."



Hạ Hoằng Uy tiến lên phía trước, gương mặt hàn khí bức người kia cách mặt Hàn Đông không đến một centimet.



"Vậy sao? Tôi cũng vẫn luôn ghi hận trong lòng đối với cậu."



Hàn Đông vừa định gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh cầu cứu, Hạ Diệu liền ở một bên giúp hắn giải vây.



"Người ta cũng không phải tự mình nhảy xuống, anh trách tội hắn làm gì?"



Trong lòng Hàn Đông lặng lẽ vì Hạ Diệu chảy ra vài giọt nước mắt cá sấu.



Hạ Hoằng Uy chất vấn Hạ Diệu: "Không phải tự hắn nhảy xuống là xong sao? Miệng giếng lớn như vậy, nếu không phải tại quá bất cẩn, như thế nào lại ngã xuống?"



"Hiện tại mọi người đều đã được cứu lên, anh nói mấy thứ đó thì có tác dụng gì?" Hạ Diệu mất kiên nhẫn.



Hạ Hoằng Uy hùng hổ: "Như thế nào lại vô dụng? Dựa vào cái gì bắt lòng tốt của cậu chỉ vì tính bất cẩn của hắn mà phải gánh hậu quả?"



Hàn Đông ở một bên không ngừng lau mồ hôi, chỉ coi là sơ ý cũng đã nhất quyết không tha như vậy rồi, nếu biết ta là tự mình nhảy, kia còn đáng sợ như thế nào a?



Hạ Diệu đẩy Hạ Hoằng Uy nói: "Anh không phải muốn tìm Du Minh sao? Đi đi đi, mau đi vội chuyện của mình đi."



Hạ Hoằng Uy trước khi đi còn chỉ Hàn Đông nói: "Tôi sẽ sớm tính sổ với cậu."



"Được rồi, đi nhanh lên đi!" Hạ Diệu vỗ một cái đẩy Hạ Hoằng Uy đi thật xa.



Còn lại cậu cùng Hàn Đông.



"Tìm tôi có chuyện gì?" Hàn Đông hỏi.



Hạ Diệu do dự nửa ngày mới mở miệng: "Cái kia... Anh có phải thầy tướng số thật không?"



"Đúng a, lúc trước không phải tính qua cho cậu rồi sao?"



"Vậy tiếp tục tính một chút, xem tôi và vị kia có thể lâu dài hay không..."



Hàn Đông nhịn không được đùa giỡn: "Hạ cảnh quan thân là cảnh sát nhân dân còn tín cái này?"



Mặt Hạ Diệu trầm xuống: "Rốt cuộc có tính hay không?"



"Tính, tính." Hàn Đông vội gật đầu.



Hạ Diệu: "Bắt đầu đi."




Tây Tây lại tận chức tận trách tiến đến gõ tỉnh.



Hàn Đông sau khi tỉnh lại duy trì không đầy một lát, lại bắt đầu liên tục ngủ gật.



Tây Tây gọi một lần lại một lần, rốt cục... tự đem mình mệt nhọc.



Hàn Đông cuộn trên ghế sa lon hoàn toàn ngủ say.



Tây Tây híp híp mắt ghé đến bên cạnh hắn, ôm mặt của hắn nói: "Giữ vững tinh thần."



Hàn Đông nhắm hai mắt khen nói: "Làm tốt lắm." Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.



Hạ Hoằng Uy đang trò chuyện cùng Du Minh.



"Đệ đệ của anh nhìn qua rất bình thường, như thế nào cũng khẩu vị này?" Du Minh hỏi. (chứ cậu với Vương Trung Đỉnh, Hạ Hoằng Uy thì nhìn dị dạng à =3=)



"Nghe nói là khi còn tuổi trẻ bị một tên biến thái nam giả nữ dọa ra bóng ma tâm lý!"



"Thật sao?" Du Minh kinh ngạc, "Vậy sau đó tìm được tên biến thái kia không?"



Hạ Hoằng Uy hừ lạnh một tiếng: "Tôi nếu là tìm được, còn đến nỗi buồn bực như vậy sao?"



Đang nói, Hàn Đông đột nhiên nhắm hai mắt đẩy cửa vào.



"Chỗ này của tôi có một tin tốt, có một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?" Tìm đường chết hỏi Hạ Hoằng Uy.



Du Minh trong lúc đó cũng mơ hồ có dự cảm bất tường.



Hạ Hoằng Uy nói thẳng: "Trước hết nghe tin xấu."



Hàn Đông vẻ mặt hổ thẹn: "Kỳ thật miệng giếng kia là tôi tự mình nhảy xuống."



Mặt Hạ Hoằng Uy cọ một cái liền đen.



Du Minh thấy hắn muốn động thủ, vội vàng tiến lên ngăn cản.



"Trước chờ đã, chờ cậu ấy nói xong cái tin tốt kia."



Hạ Hoằng Uy miễn cưỡng nén giận.



"Nói!"



Hàn Đông nhe răng cười: "Anh rốt cuộc không cần buồn bực nữa, bởi vì nam nhân biến thái giả nữ kia chính là tôi."



"..."