Phong Mang

Chương 272 : Khẩu thị tâm phi

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Lúc Hàn Đông trở về phòng, Tây Tây đã thông báo xong xuôi tình huống cho Vương Trung Đỉnh.



Sắc mặt Vương Trung Đỉnh có thể suy nghĩ là biết.



"Thế nào?" Hỏi Hàn Đông.



Hàn Đông khó có khi thành thật như vậy, "Quả thật so với anh soái... hơn một chút."



Một cước bị đạp bay đến giường lớn.



Hàn Đông một bên xoa mông, một bên còn trơ mặt đập giường cười to.



"Chỉ thổi phồng hắn một câu, anh đến nỗi sao?"



Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, trực tiếp trầm mặt tông cửa xông ra.



Hàn Đông lúc này mới cảm giác được không thích hợp, nháy mắt cười không nổi nữa.



Chuyện gì xảy ra?



Ta vẫn chưa tiết lộ thân phận của Nguyên Trạch a, như thế nào phản ứng này giống như là...



Hàn Đông chuyển tầm mắt về phía Tây Tây.



Người phía sau đang che cái tiểu miệng vụng trộm vui.



"Là tiểu tử ngươi, xem lão tử có gọt chết ngươi không!"



"A a a a..."



Vương Trung Đỉnh ra cửa liền hỏi Nhị Lôi: "Em họ của Hạ Hoằng Uy kia, an bài chỗ ở chưa?"



"Chưa, vẫn luôn ở trên phi cơ, trong máy bay kia tương đối xa hoa, so với điều kiện trên đảo của chúng ta ưu việt hơn, hẳn là không cần phải an bài phòng."



"Như vậy sao được? Hắn có thể không cần, tôi nhất định phải an bài, đây là đạo đãi khách cơ bản."



Nhị Lôi gật gật đầu, "Vậy được rồi."



Vương Trung Đỉnh đi đến máy bay sang trọng của Nguyên Trạch, bên trong cabin, Nguyên Trạch đang ngồi ở quầy ba tự rót tự uống, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm.



"Nguyên tổng, Vương tổng đến gặp ngài."



Nguyên Trạch nhướng mày, "Vương tổng?"



"Chính là Vương Trung Đỉnh, chủ tịch tập đoàn Trung Đỉnh, cũng là bạn từ nhỏ của biểu ca ngài."



"Thì ra là hắn, mời vào đi."



Một khắc Vương Trung Đỉnh nhìn thấy Nguyên Trạch kia, cũng cương chết lặng vài giây đồng hồ, không có biện pháp, dung nhan kia lực sát thương quá lớn.



Nếu là đem khuôn mặt này ghép lên dáng người của Hàn Đông, liền có thể đặt vào viện bảo tàng làm triển lãm rồi.



Bất quá sau khi phục hồi lại tinh thần Vương Trung Đỉnh cũng không biểu hiện ra địch ý gì, tựa như nhìn thấy khách nhân thông thường, chào hỏi bắt tay thái độ bình thản.



Cũng là một người Nguyên Trạch phi thường để ý, số lần xuất hiện công khai của Vương Trung Đỉnh tính ra không nhiều lắm nhưng đều thể hiện ra khí chất không tầm thường cùng kiểu thời trang đã đẹp phải đẹp hơn, khiến Nguyên Trạch có thêm chút hảo cảm, lời nói lạnh lùng ngạo mạn cũng hạ xuống không ít."Vương tổng, ngưỡng mộ đã lâu." Một ly rượu tây đưa tới trước mặt Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh lễ phép tiếp nhận, nhấp một ngụm, gật gật đầu, "Không tồi, là khẩu vị tôi thích."




Hàn Đông nói: "Tôi tới tìm Vương Trung Đỉnh."



Nguyên Trạch mới vừa nghe Vương Trung Đỉnh phun tào bản tính Hàn Đông này ném đi không được, lúc này thấy hắn tìm đến, cảm giác chán ghét càng cường liệt hơn.



"Đuổi đến thật là đủ nhanh a."



Hàn Đông cười hắc hắc, "Vậy anh ta chỗ này không?"



"Không có." Nguyên Trạch trả về hai chữ lạnh lùng.



Hàn Đông kinh ngạc, "Không có ở đây? Không thể nào? Cái kia, vừa nãy ra cửa, tôi vẫn còn nhìn thấy..."



Phanh!



Lời còn chưa nói xong, cửa cabin đã đóng lại.



Hàn Đông phải là một cái quẫn, liền cái thái độ này còn có thể yêu thích ta? Thực con mẹ nó tà môn!



Thời điểm Hàn Đông trở lại phòng thủy tinh, Vương Trung Đỉnh đang tắm trong phòng tắm. Hàn Đông nghe được tiếng nước ào ào, trong lòng nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi.



Tây Tây đã nằm úp trên sofa nhỏ ngủ.



Hàn Đông bế nó lên.



Tiểu cánh tay Tây Tây ôm một vòng trên cố hắn, thì thào gọi: "Ba ba, ba ba..."



Hàn Đông đặc biệt không biết xấu hổ đáp lại, "Ây, ây..."



Vương Trung Đỉnh chờ ở phòng tắm tương đối lâu, vốn là muốn đợi Hàn Đông vào cùng tắm, kết quả hàng này đặt đầu lên giường liền ngủ mất rồi.



Chờ Vương Trung Đỉnh đi ra, Hàn Đông lại không thấy bóng.



Áo, quần đều ở đây, chỉ riêng người không thấy.



Trong lòng Vương Trung Đỉnh thầm hô một tiếng không ổn, nhị hàng này tuyệt đối là mộng du chạy ra ngoài rồi, vừa muốn mặc y phục đi ra ngoài tìm, Hàn Đông liền phong trần mệt mỏi bước vào cửa.



"Em đi làm gì vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông không nói chuyện, trực tiếp chui vào chăn.



Vương Trung Đỉnh đoán được vị này nhất định là bị lạnh, không tiếp tục quở trách, chỉ kéo lại chăn cho hắn, đi qua đóng cửa.



...



Sau khi Lý Thượng trở về, cơ hồ cả người đều tê liệt rồi.



Hắn miễn cưỡng tắm rửa một cái, thật vất vả bò lên giường, kết quả phát hiện cửa sổ không hiểu sao lại mở.



Bỏ đi, lại phải xuống giường, đối với hắn mà nói ngang với chịu tra tấn. Không liên quan a, gió đêm đặc biệt lạnh, tổn thương ở chân rất dễ nặng thêm.



Giằng co qua lại một lúc, Lý Thượng vẫn là cố nén khó chịu ở chân, từng bước một lết tới phía trước cửa sổ.



Vừa muốn kéo cửa sổ đóng lại, động tác đột nhiên ngừng một chút.



Ngay trên tủ đứng cạnh cửasổ, đặt một hộp thuốc mỡ giúp lưu thông máu...