Phong Mang

Chương 274 : Thật thô ráp

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Mấy màn ảnh sắp quay xong rồi, Hàn Đông mới phát hiện Du Minh không tới.



"Minh Nhi đâu?" Hỏi Hạ Dương Trác.



"Không rõ lắm, sáng sớm gọi điện thoại đã không có người tiếp, Lỗ đạo diễn thúc giục tôi đến, tôi không thể đi tìm anh ấy."



Hàn Đông cũng gọi điện thoại cho Du Minh, đồng dạng không ai tiếp, gọi cho Hạ Hoằng Uy cũng là như thế.



Không hay, sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi đi?



Hàn Đông chào Lỗ đạo diễn một tiếng, liền vội vàng chạy tới chỗ Du Minh.



Kết quả, Du Minh vẫn ở phòng của mình, thành thành thật thật ngồi bên trong.



"Tôi gọi điện thoại sao cậu không tiếp a?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh thản nhiên trả lời: "Tôi không biết."



"Cậu không biết?"



"Ân."



Hàn Đông nhìn chằm chằm Du Minh một lát, rõ ràng cảm giác tâm tình của cậu không tốt lắm.



"Cậu làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh nói: "Không có việc gì."



"Hạ Hoằng Uy đâu?" Hàn Đông lại hỏi.



Du Minh trầm mặc lúc lâu mới mở miệng nói: "Bị biểu đệ... gọi đi rồi."



"Đã bao lâu?"



"Từ tối qua đến giờ."



"Vậy cậu gọi điện thoại chưa?"



Du Minh lại lặng im.



Hàn Đông mơ hồ cảm thấy được gì đó, "Điện thoại hai người đều gọi không thông, sẽ không phải là..."



Sự thật chứng minh Hàn Đông đoán là chính xác, Nguyên Trạch chính chặt đứt mọi phương thức liên lạc giữa hai người rồi.



"Ta kháo, hắn dựa vào cái gì a?"



Du Minh nói: "Nguyên Trạch từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha mẹ Hạ Hoằng Uy, thời gian Hạ Hoằng Uy ở nước ngoài rất lâu, cho nên cảm tình của Nguyên Trạch đối với họ so với Hạ Hoằng Uy còn thân hơn."



"Kia thì thế nào? Hạ Hoằng Uy một thân mạnh mẽ quyết đoán đâu? Hắn không phải một khi hạ quyết tâm, bất luận kẻ nào cũng không thể lay động sao? Sao lần này bỗng dưng mềm nhũn như vậy?"



Du Minh nói: "Nguyên Trạch lần này đến là có chuẩn bị, huống chi hắn chính lại đại diện cho cha mẹ Hạ Hoằng Uy. Anh ta dù là muốn đối kháng, cũng phải nghĩ kĩ trước."



Hàn Đông vẫn là tức giận bất bình, "Hắn phản đối thì phản đối, dựa vào cái gì lấy mất di động của cậu? Hắn có tư cách này sao?"



Du Minh không nói gì.



"Hắn hiện tại ở đâu? Rời tiểu đảo rồi sao?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh nói: "Không, còn ở lại gian phòng gỗ Vương tổng an bài kia."



"Fuck, tôi đi xem một chút."




Tròng mắt Nguyên Trạch nháy mắt sung huyết, mẹ nó, gây thành như vậy? Mấy lời lúc trước nói "vứt đi không xong" kia đó đều là đánh rắm sao?



Vương Trung Đỉnh hiện tại đã chẳng quan tâm là chính mình trước sau có đồng nhất hay không, trực tiếp túm cổ áo Nguyên Trạch chất vấn: "Người có phải bị đốt rồi hay không? Có không?"



Nguyên Trạch đã sắp nghiến nát răng rồi.



Phóng hỏa chính là hắn, bị đốt chính là lão tử, ngươi hỏi hắn có bị đốt hay không?



Vương Trung Đỉnh không hỏi tiếp liền sai người lục soát phi cơ của Nguyên Trạch.



Thủ hạ Nguyên Trạch đương nhiên không chịu.



Một trận chiến là không thể tránh né.



Kết quả đánh cũng đánh rồi, lục soát cũng lục soát rồi, phi cơ cũng sắp bị phá tung, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hàn Đông.



Thủ hạ Vương Trung Đỉnh nhắc nhở: "Có khi nào là Hàn Đông mộng du chạy đi, sợ lại bị bắt, trộm tìm một chỗ ẩn nấp rồi?" (đến thủ hạ cũng thông minh vậy nữa:3)



Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, cái gì cũng không nói, lập tức đi ra ngoài.



Nguyên Trạch ở phía sau ném đến một câu.



"Cái vị kia tốt nhất đã xảy ra chuyện, nếu không tôi quyết không để yên."



Giờ này khắc này, Hàn Đông đang ngủ ở trên giường lớn của Thái Bằng.



Thái Bằng đoán Hàn Đông mộng du sẽ từ phi cơ của Nguyên Trạch chạy ra ngoài, vì thế liền "tiếp ứng" giữa đường, trộm đưa hắn tới phòng mình.



Thái mỗ đã lâu chưa động vào nam nhân nhìn thấy hai cái đại chân dài mà bao người thèm nhỏ dãi, có thể nào không thừa dịp loạn này nếm thử một ngụm tiên?



(tiên: tươi ngon)



Kết quả, quần đã lột, tay đã sờ lên rồi, lại bị Hàn Đông u u hai chữ làm buồn rụt trở về.



"Thật thô ráp."



"..."



Vương Trung Đỉnh đi khỏi không bao lâu, trợ lý Nguyên Trạch liền nhận một cuộc điện thoại.



"Chúng tôi vừa đến hiện trường hoả hoạn xem qua, từ nhà gỗ thông hướng rừng rậm có một đám cỏ đã bị đốt, tôi đoán lửa chính là từ bên kia dẫn qua."



Trợ lý đem kết quả này nói cho Nguyên Trạch.



Nguyên Trạch nhíu mày, "Ý của anh, có người ngầm vu oan giá họa?"



"Tôi nghe nói hai ngày trước ở đây từng phát sinh sự cố."



Thần kinh Nguyên Trạch căng thẳng, "Như thế nào?"



"Nướng thịt."



"Nướng thịt?"



Trợ lý gật gật đầu, "Nghe nói là dùng chạc cây đã bị người tẩm cồn để nhóm lửa..."



Nguyên Trạch đen mặt, "Ai lại thiếu đạo đức như vậy?"



"Nghe đồn là... Vương tổng."