Phong Mang

Chương 277 : Giấu tay chút

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Từ hôm Hạ Hoằng Uy bị Nguyên Trạch mang đi, mãi cho đến khi cả đoàn phim đã rút lui khỏi tiểu đảo xinh đẹp, Du Minh vẫn chưa thu được chút tin tức nào về hắn.



Ngay cả Vương Trung Đỉnh mấy lần muốn liên hệ làm thông đạo đều bị chặn.



Giữa lúc mỗi người tâm tình khó chịu, đều cũng lựa chọn cách sống thoải mái nhất. Du Minh thời gian này thường thường một mình chờ đợi ở ký túc xá, cái gì cũng không làm.



Nói đến cùng, cậu vẫn là thích tĩnh lặng.



Nếu như không có đoạn tình cảm kia tác động, cậu sẽ không bước ra khỏi thế giới đơn độc phong bế này. Nếu như không có ham muốn cùng Hạ Hoằng Uy kề vai, cũng sẽ không giống tiêm như máu gà hối hả chạy vạy ngược xuôi.



Quay xong tổ màn ảnh cuối cùng của mình, Hàn Đông đến gõ cửa Du Minh.



"Hạ Hoằng Uy có tin tức gì chưa?"



Du Minh lắc đầu.



"Cậu cũng không thử đi tìm chút?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh nói: "Tôi căn bản không biết đi đâu tìm."



"Đi đến nhà hắn a..." Hàn Đông vừa nói xong cũng ý thức được không ổn, "Cha mẹ chắc chắn sẽ không để hắn ở chính nhà mình, những chỗ khác cậu đã hỏi thăm qua chưa?"



Du Minh thản nhiên trả lời: "Không có chỗ nào khác, chỉ có khách sạn hoặc hội sở."



Nghe nói như thế, Hàn Đông bất đắc dĩ thở dài.



"Nếu hai người trước kia vẫn luôn trải qua như vậy, kia còn không bằng tháo gỡ khúc mắc, bước qua cửa này sớm một chút."



"Bỏ đi, không nói tôi nữa, phim của cậu quay xong rồi sao?" Du Minh hỏi Hàn Đông.



Hàn Đông gật gật đầu, "Quay xong rồi, ngày kia chính thức hơ khô thẻ tre. Lễ Chúc Mừng cậu nhất định phải tới a! Lỗ đạo diễn dặn đi dặn lại rồi, tuyệt đối không thể thiếu cậu."



"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tham gia."



Hàn Đông lại nhìn chằm chằm Du Minh chốc lát, nói: "Mấy ngày nay tôi không đến chỗ Vương Trung Đỉnh nữa, ở lại ký túc xá cùng cậu."



"Ít làm trò." Du Minh sớm đã nghe đến ngán, "Cậu lần đó nói theo bồi tồi, không phải mộng du lên lại trộm chạy về đi?"




Dưới tình huống bình thường, một khi Hàn Đông trở nên quá đói khát, chính là biểu hiện của thiếu cảm giác an toàn.



Điểm này Vương Trung Đỉnh đã sớm cảm thấy, loại đứng ngồi không yên này của Hàn Đông cũng không phải là hoàn toàn là lo lắng cho Du Minh, cũng có một bộ phận là ưu sầu cho chính bản thân.



Quả nhiên, sau khi thích xong, loại cảm xúc này liền biểu hiện ra ngoài rồi.



"Em hiện tại phát hiện không cha không mẹ thật tốt, cũng không cần xuất quỹ."



Vương Trung Đỉnh, "... Em thật lạc quan."



"Nếu hài tử của anh tính hướng không bình thường, anh cũng sẽ ủng hộ sao?" Hàn Đông hỏi.



Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của nó."



Trên thực tế không tôn trọng cũng không còn biện pháp, chính mình cũng là cái đức hạnh này, còn có tư cách gì hạ lệnh cưỡng chế nhi đồng?



"Em đột nhiên phát hiện một phương án hoàn mỹ, có thể giúp cho ba miệng nhà chúng ta tiếp tục vui vẻ hòa thuận, hơn nữa sẽ không bị cản trở ở phía phụ mẫu."



"Cái gì?"



"Em và Tây Tây cùng một chỗ."



"..."



Mười giây đồng hồ sau, Vương Trung Đỉnh một tay túm Hàn Đông nhấc lên.



"Tôi thấy em chính là quá rảnh rỗi, nếu không muốn nghỉ ngơi, vậy luyện vũ đạo đi, miễn cho đến lúc lên chương trình lại mất mặt."



Chương trình tống nghệ Hàn Đông tham gia lần đầu này có một đoạn khách quý khiêu vũ mở màn, Vương Trung Đỉnh biết rõ trình độ của Hàn Đông, cho nên gần đây luôn luôn đốc thúc hắn luyện tập.



"Đã trễ thế này còn luyện? Em buồn ngủ rồi, nhảy không nổi."



Vương Trung Đỉnh nói, "Vừa rồi ở trên người tôi không phải xoay đến rất phấn chấn sao? Xoay như vừa rồi vậy, tuyệt đối không thành vấn đề."



...