Phong Mang

Chương 292 : Điều tra cuối cùng

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Chuẩn bị khăn giấy trước đê.



Cuối cùng Tây Tây cũng không vượt qua được hùng hài tử kia.



Không có biện pháp, nhìn cha là biết, cha của hùng hài tử thể trạng tựa như Vương Trung Đỉnh, bắp chân một mảnh săn chắc, nhìn qua thật là kiện mỹ. Đáng tiếc chân Tây Tây lại giống Hàn Đông, trừ bỏ dài chút không còn bất cứ ưu thế gì.



Trận đấu vừa kết thúc, Tây Tây liền băng một bộ mặt không cam lòng bổ nhào vào trong lòng Hàn Đông.



Hàn Đông ôm Tây Tây ngồi lên đùi, lấy tay vỗ về phía lưng hài tử giúp thuận khí.



"Không có việc gì, lần này ta nhường, lần tới vượt qua a."



Mới vừa nói xong, hùng hài tử đã tới rồi.



"Tây Tây, cậu giận tớ sao?"



Khuôn mặt nhỏ của Tây Tây ngạo kiều dán chặt vào hõm vai Hàn Đông, không nói lời nào.



Đổi lại là người giám hộ bình thường, lúc này khẳng định cười nói: "Yên tâm đi, nó sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà tức giận đâu."



Hàn Đông này lại lé mắt nhìn, "Vô nghĩa, cháu chạy nhanh như vậy nó có thể không giận sao?"



Hùng hài tử lúng túng đứng đó.



Hàn Đông lại nói: "Không đi còn ngốc ở đây làm gì?"



"Ba của cháu bảo chuyển cáo một câu cho thúc."



"Cái gì?"



"Ba nói thúc chờ xem, trên sân đấu 5km sẽ thấy."



Hàn Đông trừng mắt, "Hắc, dám gây hấn với ta? Nói cho cha cháu biết, ông đây lúc nào cũng chờ hắn!!"



Hùng hài tử nhanh như chớp chạy về.



"Đứa bé kia tên là gì?" Hàn Đông hỏi.



"Triệu Nam." Tây Tây nói.



Nha, cũng là một phương hướng, "Vậy cha nó thì sao?" Hàn Đông lại hỏi.



"Triệu Chấn Bắc."



Ta phi, Đông Tây Nam Bắc Trung... Đây là loại tiết tấu muốn kết thông gia sao?




"Có thể đem ảnh chụp người cha cho tôi xem không?"



"Chờ tôi tìm xem."



Không đầy một lát, cảnh sát tìm thấy ảnh hồ sơ của người cha trên hệ thống, "Nha, đây là trước khi xảy ra tai nạn."



Nhị Lôi nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, bởi vì người trong hình giống hệt Hàn Đông hiện tại.



Đây quả thực chính là bản hiện thực của 《 Trộm Ảnh 2》 a!



Cảnh sát thở dài, "Nói đến cha của nó cũng là mạng khổ, ca ca ruột đã chết, cha mẹ cũng ly hôn, cha nó liền đi theo bà nội nó tái giá vào gia đình hiện tại, sau đó có người thúc, cha nó liền bị gạt bỏ."



"Ý của ngài là cha và thúc của đứa bé là cùng mẹ khác cha?" Nhị Lôi hỏi.



Cảnh sát gật gật đầu, "Kỳ thật hai người bộ dạng rất giống nhau, chỉ là một người tay năm ngón bình thường, một người là lục chỉ."



"Ai là lục chỉ?" Nhị Lôi lại hỏi.



Vương Trung Đỉnh ở một bên sâu kín trả lời: "Đương nhiên là người cha, hắn là do ai sinh ra cậu còn không biết sao?"



Được rồi... Nhị Lôi không lên tiếng nữa.



Vương Trung Đỉnh lại hỏi cảnh sát: "Ngài có thể đem ảnh mẫu thân đứa bé cho tôi xem không?"



Cảnh sát tìm một lúc sau chỉ cho Vương Trung Đỉnh.



"Đây."



Vương Trung Đỉnh hơi nhíu mày, bởi vì y nhìn không ra mẫu thân nhi đồng có chút đặc điểm nào của người Nga, đồng dạng trên người phụ thân của hắn cũng không còn phát hiện.



"Trong nhà bọn họ có ai mang huyết thống Nga không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Cảnh sát nói: "Chỉ có thẩm nó."



Cả người Vương Trung Đỉnh chấn động, sắc mặt Nhị Lôi cũng ở một khắc này đột biến.



"Có thể tìm ảnh chụp người thẩm cho tôi xem không?"



Cảnh sát vừa tìm vừa nói: "Thẩm nó lúc ấy chính là một bông hoa trong thôn, nghe nói hai cái đại chân dài kia mê đảo nam nhân cả thôn, hơn nữa có thể hát, hơn nữa có huyết thống nước Nga, còn có đoàn phim tìm nàng làm diễn viên đó."



Vương Trung Đỉnh càng nghe trong lòng càng bất an, chờ nhìn thấy diện mạo của người thẩm, thân thể đều cứng lại rồi.



Đây hoàn toàn là bản nữtrang của Hàn Đông.