Phong Mang
Chương 294 : Thật sự sắp thành thần
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
"Mở chân ra tôi sờ chút..." Vương Trung Đỉnh thì thầm yêu cầu bên tai Hàn Đông.
Hàn Đông đem một chân tách ra đặc biệt lớn, một chân trực tiếp đưa đến trước mặt Vương Trung Đỉnh trêu đùa.
Đổi lại bình thường, cái chân thối kia của Hàn Đông nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày hôm nay lại được Vương Trung Đỉnh nắm chặt, ngậm vào trong miệng ôn nhu chiều chuộng.
Huyết áp Hàn Đông bão vọt lên một đường, lập tức ôm Vương Trung Đỉnh làm tới.
Trận triền miên này không biết kéo dài bao lâu, đến cuối cùng tiến vào cảnh giới cực đoan quên mình, Vương Trung Đỉnh nói rất nhiều lời hạ lưu khó có thể lọt tai, đem mấy ngày áp lực, thống khổ, đau lòng này đổi lấy một trận phát tiết đáng nhớ cùng Hàn Đông thân ái.
Hàn Đông sau khi sướng xong liền nặng nề ngủ.
Nửa đêm, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là hai ánh mắt thương tiếc.
Hàn Đông đưa tay xoa lên mặt Vương Trung Đỉnh, miễn cưỡng hỏi: "Làm sao anh còn chưa ngủ?"
Vương Trung Đỉnh nắm tay hắn lại, thản nhiên trả lời: "Nhìn em."
Hàn Đông nhếch môi một cái, vừa định tiếp tục ngủ, lại cảm giác có một vật nặng ép lên.
"Em nói anh nhìn thì nhìn đi, làm gì còn dùng tay a..." Hàn Đông cười híp mắt.
Vương Trung Đỉnh không giải thích, lại một lần nữa hôn lên.
Sáng hôm sau Hàn Đông tỉnh lại, vừa soi gương lập tức trợn tròn mắt.
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào, không có một bộ phận nào không có dấu hôn.
"Ta phi... Cái này làm sao che a..."
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh ở bên cạnh nói, "Che làm gì?"
"Anh không sợ người ta nói xấu?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Muốn nói mặc cho bọn họ nói đi."
Nhìn thấy bộ dáng không chút để ý của Vương Trung Đỉnh, trong lòng Hàn Đông khó hiểu, sao đột nhiên biến thành cuồng như vậy đây?
...
Bởi vì Hàn Đông không chụp ảnh đúng hạn, hãng quảng cáo bên kia phi thường khó chịu, Thẩm Sơ Hoa chạy vạy rất nhiều lần, thái độ của bọn họ vẫn là cứng rắn.
"Chúng tôi đem lựa chọn này dành cho nghệ sĩ có thành ý hợp tác hơn, phiền cô trở về đi."
Thẩm Sơ Hoa chưa từ bỏ ý định, "Ngài không thể chỉ cần thành ý, cũng phải suy xét đến hiệu quả a, dù sao sản phẩm này về sau mở rộng."
Nhà quảng cáo giễu cợt một tiếng, "Hiệu quả? Hiệu quả của các người ở chỗ nào? Tôi đến hiện tại ngay cả một ảnh chụp đen trắng cũng không thấy."
"Cho chúng tôi chút thời gian, nhất định sẽ dâng lên thành phẩm hoàn mỹ nhất."
"Ha ha... Chờ các chụp xong rồi nói lời này đi."
Tâm Thẩm Sơ Hoa lặng lẽ hô một tiếng xong rồi.
Vương Trung Đỉnh trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi cho người phụ trách căn cứ studio Trung Đỉnh.
"Lý chủ nhiệm sao? Studio 8 tiến hành đến đâu rồi?"
Nghe được studio 8, Phùng Mục Chi nháy mắt biến sắc, nàng sớm đã nghe, Studio 8 sẽ được xây dựng thành trường quay xa hoa nhất trên toàn Á Châu, một cái nhà kho đã cao mấy tầng lầu! Chỉ là các loại đèn cũng mấy ngàn vạn, một chuôi đèn bình thường phải bốn năm vạn, không có kỹ thuật cao nhất căn bản không thể điều khiển.
Chẳng lẽ y muốn ưu tiên cho Hàn Đông đến chỗ đó chụp? Hẳn là sẽ không làm như vậy đi? Phùng Mục Chi nghĩ.
"Trang bị bên trong cơ bản đã hoàn công, thiết bị chụp ảnh cũng đã đến toàn bộ, qua một thời gian ngắn nữa là có thể mở cửa làm ăn." Người phụ trách bên kia nói.
Vương Trung Đỉnh trả lời: "Không cần."
"A?"
"Không cần làm ăn, trực tiếp xây thành studio chụp ảnh riêng của Hàn Đông."
Mặt Phùng Mục Chi nháy mắt trắng bệch.
Vương Trung Đỉnh tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói: "Mặt khác lúc chụp, cần đèn cỡ lớn liên tục chiếu sáng, dùng loại máy quay phim điện ảnh chân chính. Đạo diễn, phó đạo diễn, tràng vụ, nhân viên chỉnh đèn, ghi âm, nhiếp ảnh gia một người cũng không thể thiếu. Toàn bộ cần tiêu chuẩn hàng đầu quốc tế, chuyên cơ đưa đón."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Tới khi Vương Trung Đỉnh quẳng di động xuống, Thẩm Sơ Hoa đã nghe đến choáng váng.
Biểu tình của Phùng Mục Chi lại càng kinh ngạc.
"Vương tổng..."
Vương Trung Đỉnh quét mắt qua nàng một cái, "Có việc gì?"
Phùng Mục Chi miễn cưỡng ổn định cảm xúc, đem sơ đồ phác thảo kế hoạch chụp ảnh của Lý Thượng đưa cho Vương Trung Đỉnh.
"Tôi cảm thấy ngài hẳn nên có trách nhiệm đối với thành quả lao động của tôi và Lý Thượng."
Vương Trung Đỉnh mở rộng hai tay, "Không thành vấn đề, chúng ta để hãng quảng cáo tự đưa ra lựa chọn."
Phùng Mục Chi hoàn toàn nói không ra lời.
Thẩm Sơ Hoa so với Phùng Mục Chi còn bị kích thích lớn hơn, lúc ra cửa bước chân đi đường đều lơ mơ rồi.
Hàn Đông ở bên ngoài nghe không rõ, thấy Thẩm Sơ Hoa đi ra, vội hỏi: "Anh ta nói như thế nào?"
Thẩm Sơ Hoa dắt lấy tay Hàn Đông lệ nóng doanh tròng.
"Anh có lẽ thật sự sắp thành thần rồi."
Hàn Đông, "..."