Phong Mang

Chương 306 : Cái giá thê thảm phải trả

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Vương Trung Đỉnh vừa đưa Lý Thượng vào phòng cấp cứu, liền nhìn thấy Hàn Đông đang được đẩy ra ngoài.



"Bác sĩ..."



Vương Trung Đỉnh lời còn chưa hỏi xong, đã có người tranh phía trước: "Tình huống thế nào?"



Bác sĩ hướng Thái Bằng nói: "Tạm thời không có gì vấn đề gì lớn, chỉ có chút nhiễm lạnh, tiếp tục quan sát một thời gian đi." Nói xong liền đẩy Hàn Đông đến phòng gián sát đặc biệt.



Vương Trung Đỉnh chậm rãi đi đến bên cạnh Thái Bằng, lẳng lặng nhìn gã.



"Làm sao lại ở đây?"



Thái Bằng không chút để ý trả lời: "Tôi vì cái gì không thể ở đây?"



Trong mắt Vương Trung Đỉnh nhiễm lên một tầng đỏ ngầu, hai tay hung hăng túm cổ áo Thái Bằng, giận dữ chất vấn: "Có phải ngươi làm không? Có phải ngươi hay không?"



Thái Bằng nắm chặt cổ tay Vương Trung Đỉnh, lạnh lời nói: "Buông tay."



"Ta đang hỏi ngươi, nói, có phải ngươi làm hay không?" Thanh âm Vương Trung Đỉnh phát ra càng hung hãn.



"Là tôi, nhưng tôi không phải..." Lời còn chưa nói đến một nửa, đã trúng một quyền của Vương Trung Đỉnh, nháy mắt nổi trận lôi đình, "Lão tử so với ngươi còn đau lòng hơn đó!"



Vương Trung Đỉnh lần thứ hai vung quyền, "Ngươi con mẹ nó có tư cách gì đau lòng? Đến lượt ngươi đau lòng sao?"



"Tim sinh trưởng trong người lão tử, lão tử thích đau thì đau, đến lượt ngươi quản sao?" Thái Bằng cũng ra tay đánh trả.



Hai người càng lúc càng hung hăng, cuối cùng thì kéo cả bác sĩ tới rồi. Người ta mới mặc kệ ngươi là chủ tịch tập đoàn hay là doanh nhân tinh anh, trực tiếp xả xuống một trận mắng.



"Muốn đánh đi ra ngoài đánh, đừng ở chỗ này quấy nhiễu trị liệu!"



Vương Trung Đỉnh lúc này mới miễn cưỡng thu tay lại, cuối cùng còn trừng mắt liếc Thái Bằng một cái, nhanh bước về hướng phòng bệnh Hàn Đông.



Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét của bác sĩ.



"Ai là người nhà Lý Thượng? Người nhà Lý Thượng ở đâu?"



Hàn Đông đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe được thanh âm mạnh mẽ ngồi dậy.



"Lý Thượng làm sao? Lý Thượng làm sao vậy? Lý Thượng..."



Hỏi mấy lần mới phát hiện sắc mặt Vương Trung Đỉnh không đúng lắm, nhưng mà phát hiện thì phát hiện, vẫn tiếp tục đỏ mặt tía tai hỏi: "Hắn làm sao vậy? Tình hình hắn hiện tại thế nào?"



Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu âm u nhất từ khi sinh thời hỏi lại: "Hắn làm sao, thì lại liên quan gì đến em?"




"Không, tôi muốn nói chính là, lúc ấy tôi ít nhất còn có thể cùng cậu ở một chỗ."



Mặt Hàn Đông cứng đờ, "Cậu đừng làm tôi sợ, cắt có hai cái chân như thế nào đã phát ra loại xúc động này rồi?"



"Không có việc gì..." Lý Thượng xoay chuyển, "Chuyện trả nợ tôi đùa với cậu thôi."



Hàn Đông không nói gì, nhìn chằm chằm tấm hình Lý Thượng đặt ở đầu giường kia, tấm ảnh hai năm trước hắn và Lý Thượng chụp chung ở cửa Bắc Ảnh.



"Tấm hình này cậu lấy ở đâu ra?" Hàn Đông kinh ngạc.



Lý Thượng nói: "Vương tổng cho tôi."



Hàn Đông cầm lên nhìn thoáng qua, hai người kề vai sát cánh, tươi cười sáng lạn, không hề có khoảng cách. Ai mà nghĩ tới, từ nơi này lại có một ngày, bọn họ từ bằng hữu biến thành kẻ địch.



"Thực nhị." Hàn Đông chua xót.



Lý Thượng không nói gì.



Bác sĩ tiến vào gõ cửa, "Người bệnh cần nghỉ ngơi."



Hàn Đông đứng lên cáo biệt, "Cậu hảo hảo dưỡng bệnh, tôi sẽ thường xuyên tới thăm."



"Chỉ sợ cậu vừa hỏa liền chẳng quan tâm nữa." Lý Thượng nói.



Điệu cười xấu xa của Hàn Đông lại đến đây, "Yên tâm, chờ lão tử phát hỏa, tuyệt đối mỗi ngày đều tới tìm cậu đắc ý."



"Cậu nha, liền một ít tiền đồ này." Lý Thượng tốn hơi thừa lời.



Hàn Đông một giây trước khi xoay người miệng còn cười toe toét, quay lại nhìn thấy cha mẹ Lý Thượng, ánh mắt liền phủ kín một tầng sương.



"Bác trai bác gái, cháu xin lỗi hai người."



Phụ thân Lý Thượng đầu tóc toàn bộ bạc trắng, nhìn Hàn Đông cất giọng khàn khàn: "Đừng nói như vậy, chúng ta còn phải cảm tạ cháu. Lần này cháu đến, tâm tình của nó tốt hơn nhiều."



Hàn Đông sợ nói thêm gì nữa sẽ khống chế không nổi, vội vàng rời đi.



Trên đường, hắn hướng Thẩm Sơ Hoa nói: "Trở về giúp tôi điều tra xem Lý Thượng còn nợ bao nhiêu."



"Anh thật là muốn giúp hắn trả a?"



Hàn Đông nói: "Tôi bắt Du Minh trả, dù sao Lý Thượng cũng là bị cậu ấy chỉnh đến suy sụp, cậu ấy lại là tổng giám đốc công ty quản lý nghệ sĩ Trung Đỉnh, là con dâu Hạ gia, ngồi trên gia tài bạc vạn, cậu ấy không trả ai trả?"