Phong Mang

Chương 308 :

Ngày đăng: 14:28 18/04/20






Chúng ta có 3 phần phiên ngoại nhưng rất dài (phải dài tương đương 10 chương truyện) nên mình sẽ tách làm 6 phần, mỗi ngày đăng một phần.



Phiên ngoại 1: Trung Đông



Bộ phim [ Phong Mang ] này khiến cho tên tuổi Hàn Đông nổi tiếng trên toàn thế giới, nhân khí cao đến mức khiến người ta líu lưỡi. Tùy tiện đăng một status lên weibo đều là con số trên trời, tùy tiện biểu đạt một thái độ đều có thể khiến truyền thông đại tố văn chương. Thành quần fan thổ hào kết thành đội, đưa xe đến sân bay từ nghênh đón đến tiễn đi, mức độ phát hỏa vô tiền khoáng hậu.



Có thể nói như vậy, Hàn Đông hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ là không có tự do. Trừ bỏ ngày thường bị truyền thông "Nghiêm trành tử thủ", ngay cả phạm vi hoạt động cùng diễn xuất đều bị giới hạn, rất nhiều lĩnh vực đối với hắn mà nói đã trở thành cấm địa.



"Hiện tại chương trình thực tế đặc biệt hot, em cũng muốn tham gia." Hàn Đông mong đợi nhìn Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh cự tuyệt không hề suy nghĩ:"Không được!"



"Vì sao?" Hàn Đông chưa từ bỏ ý định.



Vương Trung Đỉnh nói trắng:"Em sẽ tự hủy hình tượng."



Hàn đông nghiến răng nửa ngày cũng chưa nghĩ ra một câu phản bác, bởi vì lời này của Vương Trung Đỉnh nói đến.... quá đúng.



Một lát sau, Hàn Đông lại khều Vương Trung Đỉnh nói, "Em muốn diễn phim cổ trang, em còn chưa thử thử qua nhân vật cổ đại."



Vương Trung Đỉnh lại phủ định:"Không được."



"Sao lại không được?" Hàn Đông nóng nảy,"Diễn cổ trang anh ngại cái gì?"



"Bề ngoài của em quá mức tây hóa, diễn cổ trang làm trò cười."



Thực ra là Vương Trung Đỉnh cảm giác chân Hàn Đông quá dài, lúc quỳ gối dập đầu mông vểnh quá cao. Loại phim này, tự mình diễn ở nhà là được rồi.



"Có thể cho em diễn một bộ điện ảnh đồng chí a? Tự biên tự đạo tự diễn, anh thấy thế nào?"



Vương Trung Đỉnh chỉ quan tâm một việc:"Nhân vật còn lại ai diễn?"



"Lý Thượng a! Anh ngẫm lại, để hắn diễn mĩ nam trên xe lăn, em diễn hảo cơ hữu chăm sóc một bước không rời, có bao nhiêu cảm động. Huống hồ ai cũng biết hai người bọn em không hợp, để hắn diễn người khác sẽ không đồn đãi, anh cũng sẽ không phải nghĩ lung tung, đúng không?"



"Đúng cái gì mà đúng?"



Vương Trung Đỉnh quát một tiếng chói tai lập tức đem Hàn Đông cúi đầu ngoan ngoãn.



Kháo.... ta làm gì ngươi? Hàn Đông khó hiểu nhỏ giọng lầm bầm.



Vương Trung Đỉnh lại không cho Hàn Đông cơ hội tìm hiểu lý do, trực tiếp bàn vào chính sự.



"Em bảo Thẩm Sơ Hoa đến chỗ Triệu Lộ lấy một bản kế hoạch, hảo hảo chuẩn bị cho hội đấu giá từ thiện. Buổi chiều tôi còn có việc, sẽ không đi cùng được.""Nga."



Sau khi Vương Trung Đỉnh đi, Hàn Đông vụng trộm hỏi Nhị Lôi: "Mấy ngày này anh ta làm sao vậy? Mùi thuốc súng có chút nặng a!"



Nhị Lôi bất đắc dĩ giải thích:"Cậu ngày một hỏa, áp lực của Vương tổng cũng lớn hơn. Mấy ngày hôm trước hệ thống tổng bộ của công ty liên tiếp bị hacker công kích, đối phương lấy số liệu đã đánh cắp làm uy hiếp, muốn ảnh khỏa thân của cậu, Vương tổng có thể không nóng nảy sao."



Thì ra là như vậy.... Hàn Đông vỗ vỗ vai Nhị Lôi:"Vậy nhờ anh khuyên nhủ anh ấy."



Nhị Lôi bất đắc dĩ cười cười:"Chỉ một mình tôi khai đạo không có tác dụng a? Cậu cũng phải tỏ thái độ chút. Thực ra nam nhân dù mạnh mẽ hơn nữa, cũng có thời điểm thiếu cảm giác an toàn."



Hàn Đông nháy mắt cảm thấy sứ mệnh trọng đại quấn thân, thở dài nói:"Ai, cũng là tôi không làm tròn nghĩa vụ của một nam nhân."



Nhị Lôi vừa muốn nói di động liền vang lên.



"Được rồi, anh đi bận việc của mình đi." Hàn Đông nói.



Nhị Lôi cùng Vương Trung Đỉnh đi đến căn cứ ảnh thị, đang đi trên đường, Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng.



"Dừng xe!"



Nhị Lôi khó hiểu:"Làm sao vậy?"



Vương Trung Đỉnh mạnh đẩy cửa xe, chạy mấy bước đến cửa một cửa hàng bán đồ người lớn. Rõ ràng trưng bày bên trong tủ kính kia, chính là búp bê tình dục lấy nguyên mẫu từ Hàn đại mỹ nhân.



Hàn Đông chết cũng không nghĩ đến, hắn một đời chơi thứ đó, kết quả là chính mình lại trở thành búp bê tình dục.


Hàn Đông không hề có phản ứng.



Nguyên Trạch nghiêng đầu qua liếc nhìn, Hàn Đông đã ngủ. Hắn thử gọi hai tiếng, Hàn Đông không phản ứng. Lại thử dùng dây lưng đánh một cái, Hàn Đông vẫn không phản ứng.



Như vậy vẫn không tỉnh?



Nguyên Trạch cẩn thận quan sát một chút, phát hiện Hàn Đông là ngủ thật không phải giả.



"Người đâu." Nguyên Trạch gọi bảo tiêu ở cửa.



Sau khi bảo tiêu đi vào, Nguyên Trạch bảo gã thử đánh thức Hàn Đông. Bảo tiêu không nghĩ ngợi liền đánh lên một quyền, mặt Nguyên Trạch lúc ấy lập tức chuyển đen.



"Không muốn sống nữaa?"



Bảo tiêu bị mắng trợn tròn mắt, biểu tình Nguyên Trạch cũng có một khắc ngưng trệ. Qua một lúc lâu hai người mới ý thức được, dù cho trúng một quyền nặng như vậy, nghe được tiếng mắng lớn như vậy, Hàn Đông như trước không tỉnh.



"Đây đến cùng là làm sao?" Trên mặt Nguyên Trạch ẩn ẩn một tia bất an.



Bảo tiêu đoán:"Có khi nào là hôn mê?"



"Đang yên ổn như thế nào lại hôn mê?"



"Không phải có một nguyên nhân chí tử là tư thế này hít thở không thông sao? Khi người nào đó bị trói buộc trong thời gian dài, đương nhiên sẽ khiến cho hô hấp không thuận."



"Cổ hắn chỉ là bị giữ không phải bị thắt, huống hồ tứ chi đều có thể hoạt động, sao lại hít thở không thông?"



"Nhưng mà hắn vẫn nằm sấp không thể lật người, thời gian kéo dài cũng sẽ ảnh hưởng hô hấp đi?" Bảo tiêu rụt rè phân tích.



Nguyên Trạch lạnh mặt trầm tư một lát, rốt cuộc mở miệng nói:"Trước tháo khóa trên cổ hắn ra."



Kết quả, bảo tiêu mang chìa khóa tới, lại mở như thế nào cũng không ra nữa.



"Cái tình huống gì đây?" Nguyên Trạch biến sắc.



Bảo tiêu nói:"Hình như là khóa bị động tay chân rồi."



"Động tay chân?" Nguyên Trạch bán tín bán nghi,"Để tôi thử xem."



Bảo tiêu đưa chìa khóa cho Nguyên Trạch, Nguyên Trạch thử qua vẫn là kết quả như vậy. Tâm khóa bị chọc hỏng, trạng thái này là bị phế rồi.



Nguyên Trạch sai người tìm đến các loại công cụ đều mở không được, thậm chí gọi thợ đặc chế khóa này đến, cũng tỏ vẻ bất lực.



Nguyên Trạch như thế nào cũng không nghĩ đến, Hàn Đông cư nhiên dùng phương pháp ngược lại. Khóa là cạy không được, nhưng người ta chọc cho mở cũng mở không ra nữa.



"Nguyên tổng, có cần phá giường không?" Có người đề nghị.



Nguyên Trạch lập tức phản bác:"Phá cái gì mà phá?"



"Nhưng mà khóa này độ cứng rất cao, chắc chắn phải dùng loại máy đặc biệt chuyên cắt mở. Huống hồ ngài xem tình hình của hắn hiện tại, chậm trễ thêm chỉ sợ...."



Nguyên Trạch liếc nhìn Hàn Đông mở miệng nói, "Trước đến bệnh viện."



"Đến bệnh viện? Tình trạng này đi bệnh viện như thế nào?"



"Mang theo giường đi."



"...."



Cuối cùng, bảo tiêu thật sự chuyển cả người lẫn giường ra khỏi phòng, nâng đến xe tải, lái đến bệnh viện.



Kết quả không cần nghĩ, xe chạy không đến 2 km, liền bị một đám người mai phục.



Nguyên Trạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết một chiêu này của Hàn Đông là tính toán gì. Trước đem chính mình "buộc" cùng với giường, cứ như vậy cả người lẫn giường đều trở về rồi. =))))) e chịu



Nhưng Nguyên Trạch cũng không cách nào làm gì được hắn, bởi vì Nguyên Trạch không biết bản lĩnh mộng du tránh tai họa đánh chết không tỉnh của Hàn Đông. Lo lắng cứ tiếp tục giằng co như vậy tình hình Hàn Đông không ổn, cho nên dù không cam tâm cũng chỉ có thể lui một bước thả người.



Vì thế, Hàn Đông cứ như vậy hữu kinh vô hiểm về tới trong nhà.



(hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng lại an toàn)