Phong Mang
Chương 5 : Thần hồi đáp!
Ngày đăng: 14:23 18/04/20
Edit & Beta: Gấu và Thỏ
——————————
[thần hồi đáp: trả lời một tiếng nhất ngữ kinh người, kinh thế hãi tục, đạt tới trình độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần =)) hoặc có thể hiểu thế này: căn cứ vào một sự vật sự việc hiện tượng nào đó đưa ra một đáp án hoặc phân tích nằm ngoài dự đoán của mọi người,… thực ra mình định để tên chương là Cù Trọng Xoay luôn =)) tác giả đặt tên chương nhiều khi chả hiểu gì:( ]
Tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc hỗn loạn đan xen bên tai, tựa như tiếng trống dồn dập, lập tức trái tim cũng như muốn hòa vào tiết tấu đó.
Đại não Đào Duẫn Duẫn nhanh chóng vận động, không ngừng niệm đi niệm lại những điều Lương Cảnh đã dặn dò. Đoan trang đúng mực, cái này không thành vấn đề, hiện tại thở mạnh cô còn không dám. Nói chuyện phải lưu loát, bị một đống đồng hồ như thúc giục làm gì còn dám chậm trễ một giây đồng hồ nào? Về phần nói năng mê tín, dù sao cô cũng không phải người mê tín, hoàn toàn không lo lắng chuyện này.
Khiêm tốn một chút, không thể quá mức khôn khéo, hai thứ này mới là chỗ khó xơi.
Đang mãi nghĩ ngợi, cửa đột nhiên mở, một người đàn ông trẻ tuổi khí độ bất phàm đi tới.
“Xin chào, tôi là Vương Trung Đỉnh.”
Một khắc khi hai người bắt tay nhau, trước mắt Đào Duẫn Duẫn như ảo giác thấy vô số tia sáng.
Vương Trung Đỉnh trước giờ rất ít khi lộ diện trước công chúng, cho nên Đào Duẫn Duẫn không biết tướng mạo hắn vốn như thế nào. Trong ấn tượng của cô, vị lãnh đạo cuồng số này hẳn phải là một cặp mắt kính thật dày, biểu tình cứng ngắc, thái độ mười phần chính trực.
Nhưng vị Vương Trung Đỉnh trước mắt này, một thân tây phục màu xám, đường cong cương ngạnh gọn gàng, ý vị nam tính quyến rũ [áu~]
Nếu cùng bốn chữ để hình dung người này, vậy bốn chữ đó sẽ là — Cương! Cứng! Cao! Căng!
Nếu cùng bốn chữ để hình dung người này, vậy bốn chữ đó sẽ là — Cương! Cứng! Cao! Căng!
[có cảm giác 4 chữ đều nói về cái gì kia =))]
Càng khiến Đào Duẫn Duẫn vô cùng bất ngờ là, Vương Trung Đỉnh tuy không cười, nhưng ánh mắt hắn vô cùng hiền hòa.
“Mời ngồi!” Vương Trung Đỉnh nói.
Sự khẩn trương của Đào Duẫn Duẫn giảm đi không ít, sau khi ngồi xuống, cặp mắt hạnh nhìn Vương Trung Đỉnh vụt sáng không ngừng. Ánh mắt tuy linh động mà lại không phóng đãng, biểu tình ngoan ngoãn lại rất đoan trang, thể hiện không tồi.
Có điều, Vương Trung Đỉnh chỉ quan tâm tới vấn đề nhỏ hơn, “Sao cô không nói đi?”
“Tôi chờ ngài nói trước.”
“Không phải cô muốn tán gẫu về chuyện phim ảnh sao?”
“À à, tôi nhớ rồi.” Đào Duẫn Duẫn lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Căng thẳng quá nên quên mất.”
Vương Trung Đỉnh cười yếu ớt, tựa hồ đối với sự thuần khiết của Đào Duẫn Duẫn đã rất quen thuộc.
“Vương Tổng, đồng hồ của ngài thật nhiều!”
“Số này chỉ là một phần nhỏ thôi, đa số đều để ở nhà.”
Đào Duẫn Duẫn tròn xoe mắt, “A? Tôi trưởng chỉ để trưng ra vậy thôi.”
“Không chỉ để trưng, còn dùng để trang trí nữa, tỷ như bức tường sau lưng cô.”
Đào Duẫn Duẫn sớm đã nhận ra màn hình tinh thể lỏng treo tường là một mặt đồng hồ, nhưng vẫn bày ra biểu tình ngạc nhiên, “Đây là đồng hồ sao? Tôi hoàn toàn không nhận ra đó!”
Vương Trung Đỉnh lại tùy tiện chỉ chỉ, “Vậy cô có nhận ra loạt bồn hoa này là một loạt phương trình không?”
Đào Duẫn Duẫn lại diễn lại biểu tình kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra, “Thật sao?”
Vương Trung Đỉnh lại tiếp tục cười.
Nụ cười trên mặt Vương Trung Đỉnh càng tăng nhiều, Đào Duẫn Duẫn cứ tiếp tục khiêm tốn, thật thà thuần khiết càng diễn càng phấn khích. Vương Trung Đỉnh nói tới đâu là đặc sắc tới đó, nói về cái gì cũng toàn là lời vàng thước ngọc. Hơn nữa cô nắm bắt thời cơ rất chính xác, nhớ kỹ lời Lương Cảnh dặn phải “gọn gàng dứt khoát”, vậy nên cô một vừa hai phải, chưa hết thời gian cho phép đã sảng khoái từ biệt.
Lương Cảnh tìm không được người cần tìm đành phải trở về, vừa tới công ty là thấy Đào Duẫn Duẫn từ cửa lớn đi ra.
“Sao rồi?” Lương Cảnh hỏi.
Đào Duẫn Duẫn cười tươi bật ngón cái OK, “Tán gẫu vô cùng vui vẻ.”
Không hiểu vì sao, Lương Cảnh đột nhiên có dự cảm không tốt, hắn bước nhanh về phía văn phòng Lương Trung Đỉnh, kết quả vừa tới cửa đã bị trợ lý ngăn cản.
“Anh không cần vào đâu, Vương tổng kêu tôi báo lại với anh, ngài ấy không thích người khôn khéo, nhưng không có nghĩa là sẽ thích một đứa ngốc.”
Lương Cảnh, “...”