Phong Mang
Chương 87 : Ông trời bị mù sao?
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Đêm khuya từ studio trở về, Du Minh đã buồn ngủ không chống đỡ nổi, Hàn Đông vẫn còn ra ra vào vào, một mực mân mê loạn.
"Cậu làm gì đây?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông đem một cái chuông gió bằng đồng treo ở ngoài cửa sổ, dùng bút đỏ viết một chữ "Loan (Phượng hoàng)" ở trên. Lại đặt một chậu hoa hồng phía trong cửa sổ, trên bông hoa viết tên mình và Vương Trung Đỉnh. Sau đó lại vẽ một cái hoàng phù (bùa màu vàng), đặt phấn tinh đá vụn dưới gối. Cuối cùng tiếp tục uống một chén trà hoa hồng, quay về chỗ cũ mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, thản nhiên phun ra ba chữ: "chiêu — đào — hoa." (mời người đào hoa)
Du Minh cũng đáp lại hắn ba chữ: "Bệnh thần kinh."
"Cậu tin có tin tôi chiêu (mời) như vậy, trong chốc lát Vương Trung Đỉnh sẽ tới đây không?" Hàn Đông định liệu.
Du Minh dè bỉu, "Cậu đã than thở bao nhiêu ngày rồi? Anh ta vẫn không thấy đâu."
"Tôi mấy ngày hôm trước chỉ nói là nói, ngày hôm nay mới chính thức hành động được không?"
Du Minh lười phản ứng đến hắn, tự mình bò lên giường ngủ.
Cửa phòng Hàn Đông không đóng, hắn nói chuyện Du Minh đều có thể nghe thấy.
"Minh nhi a, cậu có đối tượng không?"
Du Minh trầm mặc lúc lâu mới mở miệng: "Không có."
"Cậu là lúc này không có hay là vẫn luôn không có?" Hàn Đông lại hỏi.
"Luôn luôn không có."
"Tôi phi, loại người như cậu sống có ý nghĩa gì a? Phải tôi là cậu đã sớm đi tìm chết."
Du Minh đảo cặp mắt trắng dã.
Tiếng Hàn Đông lại từ cách vách truyện tới, "Cậu có phải vừa liếc mắt hay không?"
Du Minh cả kinh, hắn làm sao biết?
"Cậu có phải đang nghĩ nghĩ làm sao tôi biết hay không?" Hàn Đông lại bắt đầu thần lẩm bẩm.
Du Minh chết không mở miệng thừa nhận.
"Tôi cho cậu biết, lỗ tai cậu thính, tai tôi so với của cậu còn thính hơn. Chỉ cần cậu đang ở gần tôi trong phạm vi mười thước, tôi sẽ có thể nghe được lời nói trong lòng cậu. Người anh em ở phòng đối diện tôi ngày trước, chỉ cần anh ấy nghĩ bất cứ cái gì tôi đều sẽ biết."
"Ít nổ." Du Minh hừ một tiếng.
Hàn Đông nói: "Tôi không lừa cậu, chỉ tiếc sau đó anh ấy đi quá xa, anh ấy nghĩ gì tôi cũng không còn nghe được nữa."
Nghe nói như thế, Hàn Đông ra vẻ bất cứ giá nào, "Chúng ta liền lấy bia mộ đi."
Trong lòng Du Minh lý lộp bộp xuống."Không cần lấy cả bia mộ, chỉ cần lấy tên là được. Tôi tìm từ phía đông, cậu phía tây, chúng ta từ hai hướng gặp nhau, tìm thiếu lại phải chờ ở đây một đêm."
Du Minh nuốt nước bọt, "Cậu xác định sao?"
Hàn Đông không nói hai lời, ném tàn thuốc xuống trực tiếp tiến về phía đông.
Lúc hai người cùng một chỗ không tính là gì, đợi cho Du Minh một mình cô đơn đối mặt với phần mộ, cảm giác sợ hãi mới chính thức từ đáy lòng lan ra.
"Trương Hoa, Lưu Vân Tranh, Mã Chí Mân, Chương Lại Dung..." cánh tay Du Minh ngày càng run run, bước chân càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng đã tới vị trí ở giữa, Du Minh quét mắt đến một bia mộ, thở dài hạ bút, "Hàn... Đông... Hàn Đông?"
Du Minh nháy mắt một mất hồn, vô thức đưa đèn pin trong tay chiều đến ảnh chụp trên bia mộ.
Nụ cười nửa miệng kinh điển của Hàn Đông kia hiện ra trong tầm mắt Du Minh.
Du Minh lúc ấy liền ném đèn pin, kinh hoảng không thôi hô: "Hàn Đông? Hàn Đông? Cậu có ở đây không..."
Đáp lại hắn chỉ có mấy tiếng quạ đen kêu.
Thẳng đến khi Du Minh chạy trốn không còn bóng dáng, Hàn Đông mới từ sau gốc cây lớn cách đó không xa chui ra, kéo hình của mình xuống, hừ nói: "Lão tử tìm tên trùng dễ dàng sao? Tôi không tin sau màn này cậu còn không quađược!"
Sau đó lại hướng về bia mộ người ta cúi đầu ba cái: "Chưa được ngài đồng ý đã hợp nhất ảnh của ngài, thật sự mạo phạm..."
Ngày hôm sau, vẫn là một cảnh như thế, Lỗ đạo diễn vẻ mặt hưng phấn đối diện máy nhắm.
"Tốt, tốt, thật tốt quá, chính là loại cảm giác này..."
"Cắt!" Viên mãn kết thúc công việc.
Lỗ đạo diễn lại lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện cùng Du Minh, "Tôi nói nha, quay qua nhiều phim lớn như vậy, không có khả năng ngay cả màn nhỏ như vậy cũng không ứng phó được."
Hàn Đông sửng sốt, phim lớn? Ai quay phim lớn? Quay đầu nhìn về phía Du Minh: "Cậu từng quay phim lớn?"
Du Minh không nói hai lời xách đồ bước đi.
"Ê, hỏi cậu đó." Hàn Đông đưa tay đặt ở vai Du Minh.
Chỉ thấy Du Minh mạnh mẽ run rẩy, chợt bay lên một cước đá đến trán Hàn Đông, xong không quay đầu lại chạy mất hình.